Sau Khi Về Hưu Phù Thủy Mạnh Nhất Chỉ Muốn Mở Tạp Hóa
Phục Tuyết14-05-2025 09:03:51
Cô ấy lập tức hất mạnh nó ra, ánh mắt xanh thẳm đầy căm ghét nhìn chằm chằm Công tước: "Đừng động vào tôi, đồ quỷ dữ! Chúa đã chứng giám tất cả tội ác của ông. Sớm muộn gì ông cũng phải chịu trừng phạt!"
Công tước buông tay, lặng lẽ cúi đầu, lắng nghe lời nguyền rủa của cô ấy mà không hề biện minh.
Hắn rất cao lớn, bờ vai rộng, khiến thân hình nhỏ bé của cô gái tóc vàng trông càng mỏng manh hơn.
Sau khi Juliet nói xong, hắn mới chậm rãi mở lời: "Chúng ta về thôi."
"Tôi không về! Tôi muốn về nhà của tôi!" Juliet lùi lại một bước.
Công tước bất ngờ nắm lấy cổ tay cô ấy."Đi theo ta."
Juliet giãy giụa, nhưng bàn tay của hắn mạnh mẽ đến mức cô ấy không thể thoát ra. Trong cơn hoảng loạn, cô ấy quay đầu nhìn về phía linh mục, tuyệt vọng cầu xin: "Cứu tôi với! Tôi là con dân của Chúa, xin hãy cứu tôi!"
Nhưng rồi cô ấy bỗng nhớ ra... người đó cũng đã không còn như trước nữa.
Cô ấy nhắm mắt, hai hàng lệ lặng lẽ lăn dài, để mặc Công tước kéo đi, rời khỏi nhà thờ. ...
Không gian lại trở nên tĩnh lặng.
Thời gian trôi qua, linh mục vẫn đứng yên trên bục giảng, không nhúc nhích.
Từ sau một cột đá trắng, Lancelot bước ra. Cậu khoác một chiếc áo vest trắng, quần short cùng màu, vớ dài đến dưới đầu gối và một đôi giày da màu kem.
Cậu tiến lại gần linh mục, giải trừ khống chế.
Thế nhưng ông vẫn không hề thay đổi, vẫn đứng đó, bất động.
"Ông có thể cử động rồi, thưa linh mục." Lancelot lên tiếng.
Cậu bắt đầu hoài nghi liệu năng lực của mình có bị vô hiệu hóa hay không, thì bỗng linh mục từ từ nhắm mắt lại. Môi ông mím chặt, cả người run lên, rất lâu sau mới nghẹn ngào thốt ra:
"Hãy giết ta đi... cầu xin ngươi... hãy giết ta..."
Lancelot sững người.
Linh mục quỳ xuống, ôm đầu, bật khóc nức nở: "Ta không thể... không thể cứ thế này mà tuyệt vọng đối diện với quãng đời còn lại. Đây không phải điều Chúa mong muốn!"
Sau đó, ông ngước lên, đôi mắt đầy căm phẫn nhìn Lancelot, từng chữ đều nghẹn lại trong cổ họng: "Ta. Sẽ. Không. Bao. Giờ. Phản. Bội. Chúa. Dù có phải chịu thử thách gì đi nữa!"
Lancelot nhìn ông, thản nhiên hỏi: "Trường sinh bất tử, chẳng phải rất tốt sao?"
"Tốt chỗ nào?" Linh mục vò rối mái tóc của mình, tuyệt vọng thét lên.
"Suốt đời bị khao khát máu hành hạ, không bao giờ có thể tắm dưới ánh mặt trời, vĩnh viễn phải chứng kiến người thân lần lượt qua đời, mãi mãi bị giam cầm trong cô độc... Tốt chỗ nào?"