Chương 33

Sau Khi Về Hưu Phù Thủy Mạnh Nhất Chỉ Muốn Mở Tạp Hóa

Phục Tuyết 14-05-2025 09:03:51

Lancelot cúi xuống nhìn ông, trong đầu chợt vang lên một giọng nói xa xăm từ quá khứ. Một ai đó cũng từng nói với cậu như vậy rằng chỉ vì một phút bốc đồng, cậu đã tự chuốc lấy bi kịch. Hồi đó cậu không hiểu, chỉ cảm thấy người đó đang nói nhảm. Nhưng về sau, cậu đã hiểu ra. Chỉ là, lúc ấy đã quá muộn. Cậu không còn cách nào quay lại làm người. Thời gian cứ thế trôi qua, từng chút một bào mòn khiến cậu dần nhận ra quyết định khi xưa của mình ngu ngốc và sai lầm đến mức nào. Linh mục thấy Lancelot đang thẫn thờ, liền lặng lẽ bò dậy, hướng về phía ánh nắng. Ngay khoảnh khắc tay ông chạm vào ánh sáng, một tiếng xèo xèo vang lên, làn khói trắng bốc lên nghi ngút. Cơn đau bỏng rát tựa như da thịt bị quăng vào vạc dầu sôi. Nhưng ông vẫn nghiến chặt răng, cố chấp tiến lên, để cả cơ thể mình đắm chìm trong ánh mặt trời. "Aaaaa!" Ngọn lửa bùng lên trên vai ông, thiêu rụi quần áo, da thịt cháy đen. Lancelot giật mình hoàn hồn, lập tức lao vào ánh nắng, đẩy mạnh ông ra. Hai người ngã nhào xuống đất. Lancelot đứng phắt dậy, tức giận quát: "Ông điên rồi sao?" Linh mục ngã ngửa trên sàn, gương mặt bỏng rộp, quần áo thủng lỗ chỗ nhưng vết thương trên cơ thể lại đang dần lành lại trước mắt. Ông nhắm mắt, nước mắt lăn dài theo thái dương. "Ta không cần sự bất tử..." "Ta chỉ cần sự cứu rỗi."... Sáng sớm, trên con phố phía đông khu Đông của Thành phố Khai Hoa, những người dân đang trên đường đến chỗ làm như thường lệ. Ai nấy đều bước đi với vẻ mặt thờ ơ, chẳng buồn để tâm đến xung quanh cho đến khi một chiếc xe mui trần màu vàng rực rỡ xuất hiện ở đầu phố. Mọi người đồng loạt dừng bước, ánh mắt đổ dồn về phía chiếc xe sang trọng. Đó là mẫu xe mới nhất, đắt đỏ đến mức không chỉ con phố nghèo nàn này nơi mà ngay cả đèn đường cũng không có tiền sửa chữa mà cả khu Đông rộng lớn cũng chưa chắc có ai đủ khả năng mua nổi. Dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, chiếc xe từ từ dừng lại trước tiệm trang sức của bà Sophie. Chính lúc này, mọi người mới sực nhớ ra dù Sophie mở tiệm trang sức ở một con phố nghèo nàn, nhưng hai người con của bà lại là những doanh nhân giàu có và thành đạt. Họ thừa sức mang đến cho mẹ mình một cuộc sống xa hoa, sung túc. Chỉ là, Sophie đã gắn bó với tiệm này quá lâu. Bà yêu nó, yêu những con người sống xung quanh, và cũng chẳng hề muốn rời xa nơi này.