Chương 15

Sau Khi Về Hưu Phù Thủy Mạnh Nhất Chỉ Muốn Mở Tạp Hóa

Phục Tuyết 14-05-2025 09:03:52

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó đồng loạt cầm lấy ly thủy tinh trên kệ, ai nấy đều hào hứng muốn nếm thử loại rượu đặc biệt này. Và kết quả là... tất cả đều tấm tắc khen ngợi! Đây là lần đầu tiên Lydia nhận được lời khen về rượu mà mình tự tay ủ. Cô thoáng bối rối, mất một lúc mới phản ứng lại, khóe môi khẽ nhếch lên thành nụ cười rạng rỡ. "Hôm nay mọi người đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Nếu mọi người thích rượu này, xin cứ tự nhiên nhé, uống bao nhiêu cũng được!" Một tràng pháo tay và tiếng hò reo vang lên trong tiệm tạp hóa nhỏ bé. Không biết từ lúc nào, A Qua cũng cầm trong tay một chiếc ly thủy tinh, lặng lẽ đứng sang một bên, ánh mắt chờ mong nhìn về phía Lydia. "Này này," Lydia vội vàng đứng chắn trước cậu nhóc, giơ ngón trỏ ra lắc lắc trước mặt cậu. "Trẻ con không được uống rượu đâu nhé." Khuôn mặt bé nhỏ của A Qua vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên, cậu chỉ chớp chớp đôi mắt đen láy, hết nhìn chiếc ly trên tay rồi lại ngước nhìn Lydia. Mái tóc kiểu đầu nấm của cậu khẽ lắc qua lắc lại, trông như một quả dưa hấu nhỏ đang lăn tròn. "Cậu thèm lắm à?" Lydia bật cười khúc khích, cúi người xuống và đưa ra trước mặt cậu ba que cá khô nhỏ. "Cho cậu này, xem như phần thưởng cho công sức làm việc của cậu hôm nay nhé!" Đôi mắt của A Qua lập tức sáng bừng như hai viên ngọc đen. Cậu đặt chiếc ly sang một bên, hai tay nâng ba que cá khô lên với thái độ vô cùng trân trọng, sau đó ngồi nép vào một góc và bắt đầu thưởng thức món ăn. Sau khi "xử lý" xong A Qua, Lydia vui vẻ quay lại với nhóm người lớn. Có bạn rượu bên cạnh, cô uống nhiều hơn hẳn mọi ngày. Đến buổi chiều, sàn tiệm tạp hóa ngổn ngang những chai rượu rỗng. Mọi người đều say khướt, ngồi ngả nghiêng khắp nơi, miệng lẩm bẩm những câu chuyện chẳng đâu vào đâu. Chỉ có A Qua là vẫn tỉnh táo. Cậu đứng nép mình vào một góc, lặng lẽ nhấm nháp nửa que cá khô còn lại, vẻ mặt bình thản như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình. "Lydia tiểu thư, rượu của cô đúng là ngon tuyệt vời!" Sophie bước loạng choạng về phía Lydia, khuôn mặt đỏ bừng vì men rượu. "Cảm ơn bà đã khen." Lydia trả lời bằng giọng nói hơi ngà ngà say. Má cô ửng hồng, đôi mắt mơ màng, cô nghiêng người tựa vào một chiếc thùng gỗ đựng rượu, trông có chút lười biếng nhưng vẫn toát lên vẻ quyến rũ đầy mê hoặc. "Để cảm ơn cô, tôi sẽ tặng cô một bộ trang sức. Đi nào, sang tiệm tôi chọn vài món đi!" Lydia lập tức ngồi thẳng dậy, cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc, dù đôi mắt vẫn lim dim. Cô khẽ nâng cằm, nói với vẻ đầy tự tin: "Không... không cần đâu. Xin thứ lỗi, nhưng tôi chưa bao giờ đeo trang sức. Vì, nói thật nhé, không một món trang sức nào có thể sánh được với vẻ đẹp của... đôi mắt này!" Nghe đến đây, A Qua bỗng ngẩng đầu lên. Đôi mi dài như hai chiếc quạt nhỏ khẽ chớp chớp, đôi mắt đen láy của cậu nhìn thẳng vào Lydia, rồi lại cúi xuống tiếp tục ăn nốt phần cá khô còn lại.