Sau Khi Về Hưu Phù Thủy Mạnh Nhất Chỉ Muốn Mở Tạp Hóa
Phục Tuyết14-05-2025 09:03:51
Nói rồi, Lydia nhấc tay, định niệm chú. Nhưng ngay lúc ấy, Lancelot hét lớn: "Trừ phi ngươi thả ta ra!"
"Tách!"
Lydia búng ngón tay một cái, phép thuật trói buộc trên người Lancelot lập tức tan biến. Cậu bé rơi phịch xuống sàn như một con rối đứt dây, tứ chi xòe rộng.
"Được rồi, giờ thì xin lỗi đi." Lydia nhướng mày, ra hiệu cho cậu bé.
Nhưng Lancelot nhếch miệng cười nhạo, để lộ cặp răng nanh sắc nhọn: "Đừng hòng!"
Nói dứt lời, cậu hóa thành một cơn gió lạnh buốt, thoát ra khỏi cửa sổ và biến mất vào màn đêm.
A Qua hốt hoảng, đôi chân nhỏ khẽ bước lên trước một bước, ánh mắt dõi theo hướng Lancelot biến mất. Cậu nhóc ngước mắt nhìn Lydia, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Nhưng Lydia vẫn đứng yên, nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên môi.
"Không cần đuổi theo đâu." Cô khẽ nói, giọng điệu chắc chắn:
"Cậu ta sẽ quay lại thôi."
Đêm nay, ánh trăng hoàn toàn biến mất. Ngôi làng gần Khai Hoa Thị chìm trong một lớp sương mù dày đặc.
Ở lối vào ngôi làng, giữa con đường chính, xuất hiện một bóng dáng nhỏ bé của một đứa trẻ.
Cậu bé có dáng người gầy gò, mái tóc trắng rối bù như một tổ quạ. Cậu chỉ đứng yên đó, không nhúc nhích, tựa như một bức tượng đá nhỏ giữa màn đêm tĩnh mịch.
Cơn gió lạnh lẽo từ sâu trong làng thổi đến, mang theo hơi ẩm của sương mù và cái lạnh thấu xương. Dù mùa đông vẫn còn xa, nhưng luồng gió này lại buốt giá đến kỳ lạ.
Mùi máu tươi.
Lancelot nhạy cảm nhận ra mùi hương tanh nồng này. Toàn thân cậu lập tức căng cứng, đôi mắt đỏ sẫm mở lớn, mọi giác quan đều căng lên, tập trung quan sát bóng tối sâu thẳm bên trong ngôi làng.
Với thị giác sắc bén của một ma cà rồng, Lancelot có thể nhìn thấu bóng tối dày đặc, dễ dàng quan sát được những ngôi nhà san sát hai bên đường dù ánh sáng mờ nhạt đến mức gần như không tồn tại.
Đêm đã về khuya, từng ngôi nhà đều đóng chặt cửa sổ và cửa ra vào. Không một ánh đèn, không một tiếng động, thậm chí ngay cả những chú chó canh nhà cũng im thin thít, không dám sủa một tiếng nào.
Lancelot bỗng cảm nhận được điều gì đó. Cậu nắm chặt bàn tay nhỏ, thân hình gầy gò khẽ run lên, đôi đồng tử đỏ thẫm co lại, ánh mắt mở to cảnh giác.
Gió đêm thổi qua tựa như tiếng rên rỉ yếu ớt. Giữa làn sương dày đặc, hai bóng đen dài mảnh khảnh lướt sát các ngôi nhà, tiến ra từ sâu trong làng.
Bọn họ khoác trên mình những tấm áo choàng đen dài, cổ áo dựng đứng, trông giống như đôi tai của loài dơi, sắc nhọn và cao vút.
Vạt áo choàng chỉ cách mặt đất một khoảng nhỏ, mỗi khi di chuyển lại khẽ lay động, tạo nên những gợn sóng kỳ dị.
Kẻ đi đầu dừng lại ngay trước cổng làng, vị trí gần như ngang hàng với Lancelot. Những kẻ còn lại cũng dừng bước, chia thành hai hàng đứng đối diện nhau và giữ im lặng tuyệt đối.
Khuôn mặt bọn họ trắng bệch, không chút biểu cảm, đôi mắt đỏ như máu phát ra ánh sáng lạnh lẽo, trông vô cùng đáng sợ.