Chương 27

Sau Khi Về Hưu Phù Thủy Mạnh Nhất Chỉ Muốn Mở Tạp Hóa

Phục Tuyết 14-05-2025 09:03:51

Ban đầu cô cứ tưởng việc này sẽ khó khăn chẳng kém lúc tập nói, ai ngờ cậu lại học rất nhanh. Chỉ mới vài ngày mà đã có thể viết được hết tên các món hàng trong tiệm. Lydia viết thêm vài chữ mới lên giấy da dê rồi đẩy tờ giấy về phía A Qua. Cô vừa định mở miệng thì đột nhiên rắc một tiếng vỡ giòn tan vang lên, cửa kính phòng khách bị đập nát. "Cộp." Một viên đá cỡ nắm tay rơi thẳng xuống bàn gỗ anh đào, lăn vài vòng rồi dừng lại, để lại mấy vệt bùn trên chiếc khăn trải bàn màu kem. Nó suýt chút nữa đã đụng trúng bình hoa hồng. A Qua lập tức bật dậy, chạy đến cửa sổ muốn xem ai đã làm chuyện này. "Không cần nhìn đâu, chắc chắn là thằng nhóc tóc trắng đó. Mau quay lại đi, coi chừng dẫm phải mảnh kính vỡ." Lydia thản nhiên nhặt viên đá lên, phát hiện có một tờ giấy nhỏ được buộc kèm theo. Chữ viết trên đó gọn gàng, đẹp ngoài mong đợi. A Qua quay người lại, đi về phía chỗ ngồi của mình. Những mảnh kính vỡ vương vãi trên bàn và sàn nhà khẽ rung lên, rồi lơ lửng trong không trung. Chúng phản chiếu ánh đèn, lấp lánh như những mảnh pha lê, sau đó từng mảnh một nhẹ nhàng trở về đúng vị trí trên khung cửa sổ. Cửa kính lại trở về nguyên vẹn như lúc ban đầu. "Đúng lúc lắm, đọc thử xem trên đó viết gì nào." A Qua nhận lấy tờ giấy, đọc lướt qua một lần, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lydia."Nội dung không hay lắm." "Không sao, cứ đọc đi." "Tao cho mày thời gian cút khỏi căn nhà này. Nếu không, sẽ có hậu quả đấy." Đọc xong, A Qua im lặng, cúi đầu nhìn chằm chằm vào tờ giấy. Tiếng chuông cửa vang lên từ tầng dưới. Cả hai cùng quay đầu nhìn về phía cầu thang. Lydia khẽ xoa đầu A Qua, đứng dậy. Giọng nói trầm ấm, mang theo nét điềm nhiên: "Đừng lo quá, pháp thuật của ta lợi hại lắm. Cứ ở đây học tiếp đi, ta xuống xem thử." Cô nắm lấy vạt váy ngủ màu trắng, ung dung bước xuống cầu thang. "Xin lỗi, tiệm chúng tôi đã đóng cửa rồi, cánh cửa ngoài chắc tôi đã khóa " Cô khựng lại khi nhìn thấy người vừa đến."... Phải." Đứng trước mặt cô là một con thỏ khổng lồ, cao hơn cô nửa cái đầu, thân hình tròn trịa. Cửa tiệm này đối với hắn mà nói có vẻ hơi chật hẹp. Đến mức hắn phải đứng khép nép giữa các kệ hàng và quầy thu ngân, cẩn thận không cử động mạnh kẻo đụng trúng đồ đạc xung quanh. Hắn mặc một bộ vest màu xanh xám, đội chiếc mũ cùng tông. Sau đó, hắn tháo mũ xuống, cúi chào Lydia.