Chương 37

Sau Khi Về Hưu Phù Thủy Mạnh Nhất Chỉ Muốn Mở Tạp Hóa

Phục Tuyết 14-05-2025 09:03:51

Trong trẻo, thuần khiết đến mức nếu có thiên thần bay ngang qua đây, có lẽ cũng không khiến người ta ngạc nhiên hơn thế. Tại sao... ? Cậu nhìn cô ấy, mắt đỏ hoe. Juliet thì lại đang dốc lòng khuyên nhủ cậu người mà cô ấy tưởng là một đứa trẻ. Sau đó, cô ấy lại quay sang túm lấy cổ áo Công tước, lớn tiếng mắng chửi. Khi kích động, thậm chí còn vung tay lên đầy giận dữ. Nước mắt lăn dài trên gương mặt cô ấy. Cơn giận và sự kích động dần dần chuyển thành bất lực và tuyệt vọng. Lancelot cứ thế sững sờ nhìn cô ấy. Mãi đến khi một người hầu ma cà rồng vỗ nhẹ vào vai cậu ra hiệu rời đi, cậu mới giật mình hoàn hồn, đứng dậy, theo thói quen cúi chào Công tước rồi rời khỏi phòng. "Cô gái đó là ai vậy?" Sau khi rời khỏi phòng họp một đoạn, Lancelot quay sang hỏi người hầu ma cà rồng đang đưa cậu ra khỏi lâu đài. Người hầu có đôi mắt đỏ rực, khẽ chớp mắt tỏ vẻ bối rối, rồi hạ giọng nói nhỏ: "Công tước chưa từng cho phép chúng tôi hỏi về cô ấy. Chỉ biết cô ấy tên là Juliet. Tốt nhất cậu cũng đừng nên tò mò." "Ồ." Cậu gật đầu, tỏ vẻ như đã hiểu. Người hầu kia có vẻ cũng khá tò mò, thấy cậu không hỏi thêm gì nữa, bèn không nhịn được mà nói tiếp: "Nhưng dựa vào cách họ đối xử với nhau, cô gái xinh đẹp ấy hẳn là bông hồng trắng trong lòng Công tước." "Nhưng cô ấy... không phải ma cà rồng." Lancelot cau mày. "Ồ, ừm... Công tước không nỡ làm vậy." Người hầu đáp lại bằng giọng điệu thản nhiên, rồi giơ tay chỉ về một hướng."Đi lối này." Bước chân của Lancelot khựng lại. Không nỡ sao?... Cơn gió mạnh thổi tung mái tóc mái gọn gàng của A Qua, khiến những sợi tóc dựng đứng trên đỉnh đầu, để lộ vầng trán trơn bóng cùng đôi chân mày tự nhiên ngay ngắn. Cậu bé đang siết chặt hai bàn tay nhỏ, nắm lấy vạt áo bên hông Lydia, ngồi trên chiếc chổi bay lơ lửng giữa không trung. Dù gió mạnh đến mức khiến cậu hơi nheo mắt, nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến việc ngắm nhìn phong cảnh xung quanh. Một con chim cu gáy bay vụt qua bên cạnh họ. Lydia ngồi phía trước, đầu chổi treo lủng lẳng một túi đồ lớn chiến lợi phẩm từ chuyến dạo phố hôm nay ở khu Bắc. Trong túi là một số bộ đồ ăn kiểu dáng mới lạ, cùng vài món đồ dùng hàng ngày có lẽ sẽ chẳng bao giờ cần đến, nhưng lại rất thú vị. Cô còn mua cho A Qua mấy chiếc kẹp tóc, nhưng lúc mua lại không dám nói là mua cho cậu, chỉ bảo rằng mình thích nên mua thôi.