Chương 14

Sau Khi Về Hưu Phù Thủy Mạnh Nhất Chỉ Muốn Mở Tạp Hóa

Phục Tuyết 14-05-2025 09:03:52

Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, A Qua bình thản bước ra ngoài cửa tiệm, cúi xuống nhặt một chiếc bình kẹo lớn. Cậu ôm chặt nó vào lòng, đi vào bên trong, ánh mắt nhỏ quét qua một lượt, rồi đặt bình kẹo lên một chiếc kệ trống. Sau đó, cậu lại xoay người bước ra ngoài để nhặt thêm đồ. "Thật là một đứa trẻ ngoan ngoãn!" Người phụ nữ đeo trang sức ngọc bích nhìn A Qua với ánh mắt đầy trìu mến."Cậu bé tên là gì vậy?" "A Qua." Lydia buột miệng nói ra, rồi nhận ra có gì đó không ổn, liền sửa lại ngay: "À... ý tôi là Cloud, A Qua chỉ là biệt danh thôi." "Ai mà nỡ lòng bỏ rơi một đứa trẻ đáng yêu như vậy chứ?" Người phụ nữ thở dài. "Con trai lớn của tôi khi còn bé cũng dễ thương như thế. Trước khi con gái tôi ra đời, tôi đã dành trọn tình yêu của mình cho nó." "Hẳn cậu bé ấy đã có một tuổi thơ rất hạnh phúc nhỉ." Lydia mỉm cười đáp lời. "Đúng vậy, nó là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời này." Người phụ nữ chìm vào những ký ức xa xăm của mình. Sau vài giây, bà chợt nhớ ra điều gì đó, vội đưa tay ra bắt tay Lydia và nói: "Tôi quên mất chưa giới thiệu. Tôi là Sophie, chủ tiệm trang sức ngay cạnh đây." "Tôi là Lydia, rất vui được gặp bà. Cảm ơn bà vì đã giúp đỡ tôi hôm nay." Lydia bắt tay bà Sophie, nụ cười chân thành hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp. Với sự giúp đỡ của hàng xóm, cửa tiệm nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ. Bob thậm chí còn gọi người cháu làm cảnh sát đến để điều tra. Nhưng sau một hồi kiểm tra, họ cũng chẳng tìm ra được manh mối gì. Trước khi rời đi, Bob chỉ có thể nhắc nhở Lydia phải thật cẩn thận. Mọi chuyện tạm thời đã lắng xuống. Mọi người tụ tập trong tiệm, vừa ngồi nghỉ ngơi vừa trò chuyện phiếm. Lydia vô thức cầm lên một chai rượu vang. Ngay lập tức, cô phát hiện ánh mắt Bob đang dán chặt vào chai rượu trên tay cô, trông đầy vẻ mong đợi. Lydia cười gượng, cố giải thích: "Xin lỗi nhé, ông Bob. Đây là rượu tôi tự ủ. Bạn bè của tôi từng nếm thử và đều nói rằng nó... khó uống đến mức kinh khủng. Tôi không phải keo kiệt đâu, chỉ là sợ làm hỏng khẩu vị của ông thôi." Lời cô nói hoàn toàn không phóng đại. Trong Vương Quốc Ma Pháp, những người bạn từng nếm qua rượu của cô đều đồng lòng chê bai nó. "Rượu ngon hay dở phải thử mới biết được. Cô nói xem, đúng không nào?" Bob cười ha hả, vẻ mặt đầy hào hứng. "Vậy... được thôi." Lydia nhún vai, dùng dụng cụ mở nắp chai rồi đưa nó cho Bob. Bob lấy một chiếc ly từ trên kệ hàng, lau qua loa bằng vạt áo của mình, sau đó rót rượu ra ly. Ông nâng ly lên môi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ. Tất cả mọi người xung quanh đều nín thở, căng thẳng chờ đợi phản ứng của Bob. Chỉ thấy đôi mắt ông mở to đầy bất ngờ. Bob nâng ly lên cao, ngắm nhìn thứ chất lỏng đỏ thẫm bên trong, rồi bật cười sảng khoái: "Tôi nghĩ những người bạn của cô thật sự không biết thưởng thức! Rượu này ngon tuyệt đấy!"