Chương 41

Sau Khi Về Hưu Phù Thủy Mạnh Nhất Chỉ Muốn Mở Tạp Hóa

Phục Tuyết 14-05-2025 09:03:51

Chiếc sô pha ấy cũng có phong cách rất xa hoa, chìm trong đống vải vóc và quần áo. Nếu không có Sylvie chỉ dẫn, có lẽ chẳng ai phát hiện ra nó. Lydia nhẹ nhàng nói lời cảm ơn rồi ngồi xuống. A Qua thì ngước đầu, không ngừng quan sát mọi ngóc ngách trong phòng. Mái tóc mềm mượt của cậu rũ xuống gần má, làm lộ ra chiếc cằm nhỏ nhắn với những đường nét thanh tú. Sau một hồi nhìn ngắm, cậu mới ngồi xuống bên cạnh Lydia. "Muốn uống gì không? Cà phê hay trà?" Sylvie hỏi khi đang đi về phía bếp. Lydia cúi xuống hỏi nhỏ A Qua: "Cậu thích uống gì?" "Trà." Đôi mắt đen láy như đá quý của A Qua nhìn cô. "Hai tách trà, cảm ơn." "Được thôi, hai người đợi chút nhé." Chẳng bao lâu sau, hương trà thanh nhẹ đã lan tỏa khắp căn phòng. "Xin lỗi nhé, cô Lydia. Cô đến đây đã lâu, vậy mà chúng ta vẫn chưa từng gặp nhau." Sylvie bưng ra ba tách trà chạm khắc hình hoa hồng, nhẹ nhàng đặt xuống trước hai vị khách, sau đó chỉnh lại váy áo. Khi cô nàng cử động, bắp tay rắn chắc càng thêm rõ nét. Cuối cùng, cô nàng ngồi xuống chiếc ghế phía sau mình. "Thời gian qua tôi bận việc bên ngoài, mới chỉ trở về cách đây vài hôm." "Không sao mà. Giờ chúng ta gặp rồi đấy thôi?" Lydia mỉm cười thân thiện."Hơn nữa, cô còn sẵn sàng giúp đỡ khi tôi gặp khó khăn. Phải là tôi cảm ơn cô mới đúng." Sylvie chớp mắt, cười đầy ẩn ý. Nhưng rất nhanh, cô nàng lại nói sang chuyện khác: "Mau uống trà đi. Trà này là tôi tự làm đấy." "Thật sao?" Lydia ngạc nhiên, cầm tách trà lên."Chiếc tách này đẹp quá." Cô khẽ cúi mi, nhấp một ngụm. "Cảm ơn." Sylvie đáp nhỏ. A Qua có vẻ không quen với mùi hương của trà, trước khi uống cậu cứ ngửi mãi. Sau khi nhấm nháp một chút, cậu liền đặt tách xuống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, và có vẻ sẽ không chạm vào nó lần thứ hai. Không gian trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng kêu khe khẽ của sàn gỗ mỗi khi có ai đó cử động. "Hôm đó, thật ra tôi đã nhìn thấy cô rồi." Sylvie đột nhiên lên tiếng, nở nụ cười đầy ẩn ý. "Gì cơ?" Lydia ngẩng đầu lên. "Hôm ấy." Sylvie ngừng một chút, rồi tiếp tục."Chính xác là rạng sáng hôm cô chuyển đến đây. Tôi đã nhìn thấy... cô là một phù thủy, đúng không?" A Qua lập tức cứng đờ người, ánh mắt cảnh giác dán chặt vào người phụ nữ cao lớn trước mặt. Nhưng Lydia vẫn bình tĩnh. Cô đặt tách trà xuống bàn một cách ung dung, nhìn thẳng vào Sylvie: "Đúng, tôi là phù thủy."