Chương 19

Sau Khi Về Hưu Phù Thủy Mạnh Nhất Chỉ Muốn Mở Tạp Hóa

Phục Tuyết 14-05-2025 09:03:52

Gió lốc nổi lên, cuốn phăng tấm rèm cửa màu nâu nhạt mới thay. Thay vì bất ngờ hay lo lắng, Lydia lại nở một nụ cười đầy đắc ý. Cô vén nhẹ tà váy ren màu tím, sải bước dài đến cửa phòng. A Qua cũng nhảy xuống khỏi giường, chạy theo cô ra ngoài. Lydia khẽ dịch chân một chút, tinh tế che chắn trước mặt cậu, phòng ngừa bất trắc. Cơn gió mạnh dần yếu đi, mọi thứ trở nên yên ắng trở lại. Lydia khẽ mỉm cười, liếc nhìn A Qua, hai người họ trao nhau một ánh mắt đầy ẩn ý. "Rầm! Rầm!" Tiếng đập mạnh vang lên từ dưới gầm bàn gỗ anh đào. Chiếc bình hoa đặt trên bàn rung lắc dữ dội, sau đó đổ xuống. Nước trong bình tràn ra khắp mặt bàn, những bông hồng trắng rơi tán loạn. "Bình hoa của ta!" Lydia kêu lên, trong lòng hối hận vì đã trang trí bàn quá sớm trước khi con mồi rơi vào bẫy. "Thả ta ra, đồ phù thủy hèn hạ!" Một giọng nói trẻ con vang lên, nhưng ngữ điệu lại chứa đầy sự ngạo mạn và trưởng thành khác thường. A Qua cúi xuống nhìn gầm bàn và phát hiện một cậu bé đang nằm đó. Cậu nhóc mặc bộ vest đen nhỏ nhắn, mái tóc trắng bù xù như tổ chim, đôi mắt đỏ rực như máu. Hai tay của cậu dính chặt vào hai bên người, đôi chân cũng khép lại, giống như bị một sợi dây vô hình trói chặt, khiến cậu chỉ có thể giãy giụa, đạp mạnh vào chân bàn để trút giận. Bàn ghế xung quanh đột nhiên tự động dịch chuyển sang hai bên, để lộ rõ cậu bé dưới ánh đèn. Nhận ra không còn thứ gì để giãy giụa, cậu liền ngước mắt lên nhìn Lydia và thốt ra những lời chửi rủa đầy phẫn nộ: "Đồ phù thủy hèn hạ!" Làn da của cậu nhóc trắng nhợt, khác hẳn với sắc trắng hồng hào của A Qua. Đôi môi mỏng, hé mở lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn—dù dưới ánh đèn ấm áp, chúng vẫn ánh lên vẻ lạnh lẽo đến đáng sợ. Lydia thong thả vén lọn tóc xoăn bên thái dương ra sau tai, lặng lẽ quan sát cậu bé, đợi đến khi cậu ngừng vùng vẫy rồi mới chậm rãi hỏi: "Tên nhóc, ngươi tên là gì?" "Tại sao ta phải nói cho cô biết?" Cậu nhóc hất đầu, mái tóc trắng khẽ rung lên. Lydia cười nhạt. Cô giơ tay lên, lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa xanh nhạt đang cháy bập bùng. Cô bước vòng quanh cậu nhóc, đôi mắt sắc bén như muốn xuyên thấu tâm can: "Ta là phù thủy, nhóc con. Ta có rất nhiều cách để khiến ngươi mở miệng đấy." Cậu nhóc tóc trắng giật mình, mặt đỏ bừng, ánh mắt dao động rồi nhanh chóng cúi đầu lẩm bẩm: "Lancelot." "Phụt!" Lydia bật cười."Ngươi tên là Lancelot ư?" Nhìn cậu bé nhếch nhác dưới sàn nhà, Lydia không thể nào liên hệ nổi với hình tượng hiệp sĩ Lancelot lừng danh trong truyền thuyết—một trong những Hiệp sĩ Bàn Tròn dưới trướng Vua Arthur, người anh tuấn và dũng mãnh. Dù vậy, nếu cậu bé này có thể lớn lên, biết đâu cũng sẽ trở thành một chàng trai tuấn tú. Nhưng bây giờ... thật sự chẳng giống chút nào. "Cười cái gì? Có gì đáng cười chứ?!" Lancelot lại bắt đầu giãy giụa, đôi chân nhỏ đá loạn xạ.