Sau Khi Về Hưu Phù Thủy Mạnh Nhất Chỉ Muốn Mở Tạp Hóa
Phục Tuyết14-05-2025 09:03:51
Hai người lặng lẽ đối mặt.
Ánh mắt họ giao nhau, như có tia lửa điện bắn ra trong không khí.
A Qua siết chặt nắm tay. Cậu không hiểu chuyện gì sắp xảy ra, nhưng cảm giác căng thẳng khiến từng sợi lông tơ trên người cậu dựng đứng. ...
Trời đã tối hẳn. Ngay bên cạnh Tiệm Tạp Hóa Lydia là một tòa nhà có kiểu dáng y hệt, chỉ khác là trên biển hiệu tầng một có ghi "Tiệm thời trang cao cấp".
Hai ngôi nhà bên cạnh đều chìm trong bóng tối, chỉ có tòa nhà này là sáng đèn. Ánh sáng vàng dịu dàng từ cửa sổ tầng hai hắt ra, làm đêm tối vốn tĩnh mịch bỗng chốc trở nên ấm áp hơn.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng trắng chói lóa lóe lên từ cửa sổ, rồi vụt tắt ngay tức khắc, khiến người ta có cảm giác như mình vừa nhìn nhầm.
Nhưng chẳng mấy chốc, sự nghi ngờ ấy liền bị xua tan ánh sáng trắng lại lóe lên, lần này là một lần, rồi lại một lần nữa.
"Đúng rồi, rất tốt đấy, A Qua."
Một giọng nói tràn đầy vui vẻ vang lên từ trong phòng.
"Đổi tư thế đi nào."
"Khoan đã, cái kẹp tóc của cậu ấy bị lệch rồi."
Sylvie tháo chiếc kẹp hình bướm trên đầu A Qua xuống, cẩn thận chỉnh lại cho ngay ngắn, rồi nhanh chóng lùi sang một bên:
"Xong rồi, tiếp tục đi."
Tầng hai của tòa nhà có cùng phong cách trang trí với tầng một. Những họa tiết hoa văn tinh xảo được vẽ trên giấy dán tường, tấm thảm Ba Tư mềm mại trải kín sàn nhà.
Bộ bàn ghế sô pha nhỏ nhắn, xinh xắn được đặt gọn gàng sang một bên, nhường lại một khoảng không gian rộng rãi ở giữa phòng.
Lydia giơ máy ảnh lên, hướng ống kính về phía A Qua.
"Tách!"
Một luồng sáng trắng lóe lên, sau đó, một tấm ảnh đen trắng từ từ trượt ra từ khe máy ảnh.
Trong bức ảnh, A Qua đang nâng nhẹ tà váy xòe bằng cả hai tay, nghiêng đầu sang một bên.
Trên đầu cậu được trang trí bằng những bông hoa lớn cùng hai chiếc kẹp bướm đính sequin lấp lánh.
A Qua vốn dĩ đã có gương mặt rất xinh đẹp. Giờ lại được họ sửa soạn tỉ mỉ thế này, trông cậu chẳng khác gì một cô bé đáng yêu.
Cậu còn nhỏ, chưa hiểu được nhiều điều hiển nhiên trong xã hội loài người, càng không biết trò này có gì thú vị.
Chỉ là thấy Lydia vui vẻ chạy tới chạy lui, hào hứng đến vậy, cậu cũng cảm thấy chuyện này chắc hẳn là một điều tốt.
Chỉ tiếc rằng, khoảng thời gian hồn nhiên này của cậu... không còn nhiều nữa.
Dù gì, cậu cũng chỉ là một con mèo. Mà thời gian của mèo khác với con người.
Chúng trưởng thành nhanh hơn nhiều.