Bỗng nhiên, cô thấy một cái bọc đồ còn nguyên vẹn.
Có lẽ vừa mới bị cuốn đến đêm qua, vải bọc vẫn còn khá lành lặn và bên trên còn thêu một chữ "Trương" xiêu vẹo.
Bên trong túi nhét đầy chật ních, Giang Nhập Niên vừa đưa tay vào đã bị cạnh sắc nhọn của một chiếc hộp nứt cào cho một cái. Cô nhẹ nhàng mở nắp ra, liền thấy bên trong là một con búp bê chạm khắc tinh xảo đang xoay vòng và phát ra thứ âm nhạc lạch cạch như cưa gỗ.
Giang Nhập Niên cảm giác như màng nhĩ mình sắp bị cắt lìa, cô vội "cạch" một tiếng đóng nắp lại.
Nhưng giây sau đó, cô lại giống như một đứa trẻ hiếu kỳ và lén mở hé một khe hở, rồi nheo mắt nhìn vào bên trong, chỉ thấy con búp bê cứ giật giật nhảy múa theo nhịp đóng mở của nắp hộp.
Đây là đồ chơi của trẻ con trên Lam Tinh à? Thật thú vị!
Từ nhỏ cô đã sống cùng gậy gộc và củi lửa, dù sau này ở Thanh Sơn Tông có cơ hội chơi đủ loại món đồ lạ lẫm, nhưng vẫn luôn dành tình cảm đặc biệt cho đồ chơi.
Nghĩ đến nét chữ xiêu vẹo trên gói hàng, Giang Nhập Niên khẽ dùng tay áo lau lớp bụi phủ trên chiếc hộp và cẩn thận đặt lại vào chỗ cũ.
Ngoài cái hộp nhỏ ra thì cô còn đào được mấy món thực sự hữu dụng như muối, đường, giấm và nước tương!
Đây đều là những thứ có thể bảo quản lâu dài. Nếu phải bắt đầu điều chế từ nguyên liệu gốc, không biết sẽ tốn bao nhiêu thời gian. Giờ nhặt được cả một túi, đúng là tiết kiệm được cả công sức lẫn thời gian. Có vẻ người chơi trước từng lo ngại về gió lốc nên đã đựng bột và chất lỏng vào trong các loại bình nhựa dẻo, không bị vì va đập mà nứt vỡ và tình trạng của cũng cái bình vẫn hoàn hảo.
Với một người mới chỉ đặt chân vào [Vô Hạn Minh Nhật] được vài tiếng như cô, thế này đúng là khởi đầu quá thuận lợi.
Cô thu hết đống gia vị và xách theo gói hàng của người họ Trương này, mà tiếp tục đi về phía tây.
Cuối cùng, chân trái đặt lên bãi cỏ.
Giang Nhập Niên không bước tiếp mà giơ xẻng gỗ lên, đào một cái hố sâu bằng cánh tay ở rìa thảo nguyên và chôn gói hàng xuống dưới. Sau khi lấp đất lại, cô nhổ một nắm cỏ phủ lên phần đất mới đắp và vỗ nhẹ vài cái: "Ngủ ngon nhé!"
Mọi việc làm liền mạch không ngắt đoạn, cô phủi đất trên đầu gối rồi tiếp tục lên đường.
Phía tây là thảo nguyên kéo dài đến tận chân trời, tiếc rằng đây lại là vùng đất khô cằn, chỉ mọc lưa thưa những bụi cỏ lác vàng úa.