Quyển 1 - Chương 32

Xuyên Không: Toàn Tông Môn Ở Mạt Thế Mở Quán Trọ

Đồng Hoa Tiên Trà 11-11-2025 21:07:04

Tay cô khẽ đặt lên tay nắm cửa, cửa gỗ lập tức tự động nhận diện thân phận và "cạch" một tiếng liền mở ra. Bên trong phòng chỉ có chiếc giường gỗ đơn giản và một bàn vuông nhỏ, một ngọn đèn dầu đang cháy lắp láy. Thoạt nhìn bình thường, thế nhưng khi cô ngồi phịch xuống giường, lập tức phát hiện điều khác biệt là một cảm giác ấm áp chữa lành đang chậm rãi lan tỏa khắp toàn thân. Thanh máu của Giang Nhập Niên vốn ngắn đến mức không nhìn ra biến hóa, nhưng dòng chữ màu xanh nhảy lên từng dòng "+1" trên đầu cô mỗi hai giây đã chứng minh là, giường của quán trọ có thể hồi phục trạng thái. Trên Lam Tinh có câu danh ngôn: "Người câm thì đừng làm nhà thiết kế." Quán trọ này còn thiếu vô số hướng dẫn hoàn chỉnh dành cho tân thủ, Giang Nhập Niên với tư cách là bà chủ, phải đích thân đào bới ra từng tính năng một và tùy cơ ứng biến mới có thể kê đơn đúng bệnh. Cô đang sờ bên nọ gõ bên kia thì chiến sự trên lầu hai đột nhiên lan tới đầu cô. "A Niên! Em nói đi, em ngủ với ai?!" "A Phù, đừng hung dữ với con bé." "Ồ, hai người cứ tự nhiên." Giang Nhập Niên từ trong căn phòng chữ Nhân giản dị thò đầu ra, nói: "Em ngủ ở đây." Lê Phù: "..." Bạch Diệp Huyền: "..." Hai người trợn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt không hẹn mà cùng mang theo hàm ý oán trách: "Đấy, tại con / sư phụ gây rối, nên con bé mới phải đi ngủ một mình trong cái ổ lợn kia!" Nhưng Giang Nhập Niên không phải loại người hành động theo cảm tính. Cô chọn ngủ ở phòng chữ Nhân, một là vì muốn bắt đầu tìm hiểu từ loại phòng cơ bản nhất, hai là vì... cửa sổ của phòng này nhìn thẳng ra cánh rừng phía đông. Đêm nay sẽ có lốc xoáy quét qua, cô muốn nhân cơ hội này mà quan sát kỹ, chuẩn bị tốt cho kế hoạch thăm dò ngày mai. Màn đêm buông xuống hoàn toàn, khoảng chừng 10 giờ đêm. Một giây trước trăng còn lờ mờ chiếu sáng, giây sau đã tối đen như mực. Sợ quán trọ quá nổi bật, Giang Nhập Niên giơ tay định dập đèn, nhưng bất ngờ phát hiện là ngọn đèn này có thể điều khiển bằng cách vẫy tay, lại chẳng cần thêm dầu. Tốt lắm, lại phát hiện thêm một tính năng. Cô nghiêng đầu nhìn lên tầng hai, thấy hai căn phòng cũng đã tắt đèn nghỉ ngơi từ lâu, lúc này cô mới yên tâm rúc người trở vào phòng, bò lên bậu cửa sổ và nhẹ nhàng vén lên một khe nhỏ. Cả thế giới không có một tia sáng, như thể bị nhốt sống trong quan tài, dù có tiếng cầu cứu thì cũng không ai nghe thấy. Cảm giác ngạt thở như bị chết đuối bao vây lấy cô, Giang Nhập Niên hít sâu một hơi và ổn định tinh thần. Tiếng gió càng lúc càng lớn. Trong luồng gió hỗn loạn có xen lẫn đủ loại va chạm, có tiếng sắc bén, có tiếng trầm đục, chẳng theo quy luật nào cả. Cô căng mắt nhìn về phía đông theo trí nhớ và nín thở quan sát. Đột nhiên, một đôi mắt màu xanh lá hiện lên ngay trước mặt cô! Cô nghe thấy tiếng sọ nứt vỡ, tròng mắt bật ra ngoài, trong tròng mắt đầy những sợi máu màu xanh lá lẫn sự rung lắc mơ hồ. Đôi mắt ấy đập vào lá chắn phòng hộ rồi từ từ trượt xuống, để lại một vệt máu xanh nhạt có ánh huỳnh quang. Giang Nhập Niên vẫn giữ bình tĩnh, không để lộ cảm xúc. Một đôi, hai đôi... Từ phía đông cuốn đến càng lúc càng nhiều đôi mắt xanh, tuy không nhìn rõ hình dạng nhưng nhờ âm thanh và tần suất va chạm, cô có thể đoán đó là loài chim kích cỡ bằng đại bàng cái. Lạ thật, với số lượng khủng khiếp thế này, tại sao ban ngày khi cô thăm dò quanh quán trọ lại không thấy xác con nào? Là cô sơ suất? Hay là trò chơi sẽ tự động làm mới mỗi ngày? Hay là... có người cố tình dọn dẹp? Trước tình cảnh ấy, Giang Nhập Niên thật sự rất muốn cầm đèn chạy ra ngoài điều tra. Nhưng nghĩ đến cái thể chất "gió thổi là tan" của mình... Thôi thôi, tò mò hại chết bà chủ Giang đấy. Cô cố gắng tỉnh táo, sau khi chơi trò "mắt to trừng mắt nhỏ" với vài con chim tang thi thì rốt cuộc cô cũng không chống chịu nổi mà lăn ra ngủ mất.