Quyển 1 - Chương 16

Xuyên Không: Toàn Tông Môn Ở Mạt Thế Mở Quán Trọ

Đồng Hoa Tiên Trà 11-11-2025 21:07:05

"Bà chủ, nguyên liệu này cô nhặt được ở phế đô nào vậy? Có thể tiết lộ không?" "Các anh đều đi nhặt đồ ở phế đô à?" "Đúng vậy, căn cứ sẽ định kỳ cử đội mạo hiểm đi lục soát đô phế. Dù đó là khu có tang thi và có nguy hiểm cao, nhưng vẫn còn rất nhiều cửa hàng cũ chứa vật tư có thể dùng được." Tống Trì mắt không rời khỏi món cà tím, nhìn như người chết khát mơ thấy nước: "Chỉ là giờ vật tư đều sắp hết hạn rồi, dù chúng tôi sống kiểu mặt kệ nhưng cũng không dám ăn bậy. Tôi thấy đồ của cô thật tươi, có thể chỉ cho tôi chút manh mối không?" Giang Nhập Niên lơ đễnh đáp: "Ồ, tôi trồng đó." "Thế... còn dầu?" "Ồ, tôi tự ép." Tống Trì: "???" Từ dầu ăn đến nguyên liệu đều do cô tự làm?! Nếu đem bán trên chợ giao dịch, sợ là giá sẽ bị đẩy lên tận trời mất!! Nhưng đã một năm trôi qua rồi, nếu vị chủ quán này thực sự "trâu bò" như vậy, cho dù nằm tận vùng biên giới khu số 8 thì danh tiếng sớm đã lan ra khắp nơi rồi chứ? Tống Trì lập tức cảnh giác, anh ta thăm dò hỏi: "Bà chủ, đội trinh sát của tôi hôm qua bị tách đoàn, nay tôi lại bị hai con tang thi biến dị truy sát suốt dọc đường, đói đến hết hơi rồi... Có thể... có thể bán cho tôi một phần cơm được không?" Dính tới chuyện ăn uống, Giang Nhập Niên xưa nay quyết đoán rõ ràng... "Không." "..." Tống Trì lại tiếp tục mềm giọng dụ dỗ: "Hay thế này đi, cô cho tôi ăn no một bữa, khi tôi về căn cứ sẽ đăng ký cho đội mạo hiểm đến đây xử lý hai con tang thi biến dị trong rừng giúp cô, thế được không?" Giang Nhập Niên hoàn toàn không dao động. Quán trọ của cô không sợ đao thương, trăm độc bất xâm, cho dù rừng rậm có biến dị cũng không làm gì được cô. Hơn nữa, ai mà biết được lời anh ta nói thật được mấy phần? "Tôi từng gặp qua hơn vạn con biến dị rồi, nhưng chưa từng thấy loại nào như thế này! Một con dán phù phát sáng trên mặt, một con cầm kiếm phát sáng, bay lơ lửng như quỷ đuổi theo tôi từ đầu rừng tới cuối rừng, chạy thế nào cũng không thoát được! Cung tên của tôi đều gãy rồi, vậy mà vẫn không thể đánh ra thanh máu của chúng!"... Khoan đã. Một con dán phù, một con múa kiếm? Cấu hình này... nghe quen quen thì phải? Đúng lúc đó, cửa lớn của quán trọ lại bị đập mạnh. Tống Trì vội cúi rạp người rồi rút ra một cái rìu sắt trong ba lô, anh ta lén mở cửa sổ nhìn ra ngoài.