Quyển 1 - Chương 35

Xuyên Không: Toàn Tông Môn Ở Mạt Thế Mở Quán Trọ

Đồng Hoa Tiên Trà 11-11-2025 21:07:04

"Không phải tôi, mà là đứa bé duy nhất trong bộ lạc chúng tôi, tên là Ni Ni." Trịnh Tuyên uống cạn ly nước quả hồng và sảng khoái lau khóe miệng: "Năm ngoái tụi tôi tình cờ gặp mẹ con họ ở rìa rừng, rồi đưa họ về bộ lạc sống cùng. Ba ngày nữa Ni Ni tròn sáu tuổi rồi, bọn tôi nghĩ, dù gì cũng nên cho con bé một sinh nhật thật vui." Thì ra là vậy. Trong tận thế đầy âm mưu toan tính, tình cảm chân thành lại càng đáng quý. So với Tống Trì, sự chân thành và thẳng thắn của Trịnh Tuyên và Bộ lạc Sâm Dân khiến tâm trạng Giang Nhập Niên thư thái hẳn, cảm giác như cả không khí cũng trong lành hơn mấy phần. Đầu óc cô xoay mấy vòng rồi nghiêng đầu hỏi: "Bộ lạc Sâm Dân là đóng ở trong rừng phải không?" "Ngay phía nam khu rừng bên cạnh đây. Cô biết Căn cứ Thợ Săn Bóng Tối chứ? Muốn đến đó thì bắt buộc phải đi ngang qua bộ lạc chúng tôi." Trịnh Tuyên thắc mắc hỏi ngược lại: "Sao vậy? Có gì không ổn à?" Tuyệt vời, tuyệt vời! Đúng là ông trời giúp ta! Giang Nhập Niên chống tay lên bàn, mặt trái xoan lập tức áp sát lại, đôi mắt long lanh phát sáng nói: "Chị ơi, chị có thể dẫn em vào rừng chặt ít gỗ bạch dương không? Em sẽ tặng thêm cho các chị một món ăn nữa coi như thù lao!" Bà chủ trước mặt không phải kiểu đại mỹ nhân kinh diễm lòng người, chỉ có thể gọi là thanh tú xinh xắn, nhưng đôi mắt của cô lại giống như nai con nhảy nhót trong rừng vào sớm mai và trong veo sạch sẽ, như thể có thể nhìn thấu tận cùng thế giới. Bị đôi mắt như ánh bình minh đó nhìn chằm chằm, lại còn gọi một tiếng "chị ơi", vành tai màu lúa mạch của Trịnh Tuyên lập tức ửng hồng và lắp bắp nói: "Đương... đương nhiên là được! Cùng đường mà!" Giang Nhập Niên lập tức phấn khởi bật dậy, cô nắm tay Trịnh Tuyên vui vẻ đung đưa hai cái. Lê Phù ở bên cạnh nghiến răng ken két, cái tật cứ vui lên của Tiểu sư muội là thích dính người thật là phải sửa lại mới được! Lần này, Giang Nhập Niên không dám cưỡi Tiểu Bạch ra ngoài nữa. Dù sao đây cũng là lần đầu cô tiếp xúc với người của Bộ lạc Sâm Dân, tuy cảm nhận được họ rất thẳng thắn nhưng về thực lực của bản thân, nên giữ bí mật được bao nhiêu thì vẫn cứ giữ. Cô dẫn theo Bạch Diệp Huyền đi theo sau nhóm người Trịnh Tuyên, cuối cùng cũng đặt chân vào địa phận khu rừng phía Đông. Trong rừng cây, đúng như cô dự đoán, bóng cây tầng tầng lớp lớp, ánh sáng lác đác xuyên qua tán lá, cây cối rậm rạp đến mức khó nhìn xa. Cô có thể nghe thấy tiếng chim chóc côn trùng kêu rất khẽ, cả tiếng loài thú nào đang gặm nhấm như ăn thức ăn, nhưng lại chẳng thấy được bóng dáng của chúng đâu. Đội nhỏ của Bộ lạc Sâm Dân cũng tỏ ra hết sức cảnh giác, khác hẳn dáng vẻ thong dong thư thả lúc ở trong quán trọ. "Đừng nhìn bọn chị sống trong rừng mà tưởng an toàn, thật ra là nhờ may mắn tìm được một vùng đất cao bằng phẳng, tài nguyên xung quanh cũng phong phú nên mới không cần đi xa thăm dò." Trịnh Tuyên giảm tốc độ và đi bên cạnh Giang Nhập Niên: "Bằng không thì bọn chị cũng chẳng dám cắm trại lung tung trong rừng thế này đâu, nguy hiểm lắm." Lạc đường còn là chuyện nhỏ, lỡ mà bị trùng độc cắn hoặc bị dã thú cắn xé, ở thế giới thực thì còn có bệnh viện, chứ trong trò chơi này thì đến cả một bình thuốc cũng bị hạn chế số lượng, chứ đừng nói đến chuyện cứu mạng. Giang Nhập Niên nghe vậy, lại càng dán sát hơn vào lá chắn hình người kiêm động cơ Thương Khung kiếm của mình. Trịnh Tuyên bật cười nói: "Con đường này là do bọn tôi tự mình mở ra đấy. Nhìn lên ngọn cây ấy đi, có một mũi tên đỏ, đi dọc theo đó thì sẽ an toàn hơn và có thể đi thẳng đến Bộ lạc Sâm Dân." Giang Nhập Niên ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy một mũi tên đỏ rất khó nhận ra. "Cách đánh dấu này rất kín đáo, nhưng cũng phiền lắm. Chỉ cần một trận cuồng phong thổi qua là dấu vết bay sạch." Trịnh Tuyên nhún vai nói: "Thế nên bọn chị phải định kỳ ra ngoài đánh dấu lại. À, người đảm nhiệm bắn tên đánh dấu là mẹ của Ni Ni, cũng là xạ thủ số một của bọn chị."