Có được nguyên liệu quan trọng nhất là dầu ăn, những thứ còn lại cũng đơn giản hơn.
Giang Nhập Niên nhóm lửa lớn, quăng nguyên một quả cà tím cả vỏ cả cuống vào trong. Đợi đến khi vỏ cháy xém nhăn nheo, cô lập tức gắp ra và dùng đũa xé lớp vỏ nhăn nheo rồi bỏ vào chảo sắt, cô lại chan thêm một lớp dầu rồi tiếp tục áp chảo.
Nghiền ba tép tỏi và nửa quả ớt đỏ, thêm một chút muối với nước tương, cà tím lúc này đã mềm nhừ và thấm vị. Cô còn thấy chưa đủ, bèn dùng đũa tre cạo phần thịt cà béo ngậy, để hương vị ngấm đều.
Chờ khi phần thịt chuyển từ xanh sang trắng nhạt, Giang Nhập Niên dùng xẻng lấy lớp vỏ đang ôm chặt phần thịt ngấm đầy nước sốt mà cho vào đĩa.
Dù nguyên liệu còn thiếu, nhưng có tỏi và ớt làm nền nên đảm bảo không thể dở nổi.
"Nóng nóng nóng!" Giang Nhập Niên dùng tay áo nhấc đĩa đồ ăn "bữa sáng kiêm bữa trưa" quý báu, vừa trở lại sảnh vừa than thở: "Nhớ cái bàn tránh nóng ở Thanh Sơn Tông quá, món gì đặt lên ăn cũng vừa đúng nhiệt độ."
Chỉ là... người của Thanh Sơn Tông, giờ đang phiêu bạt nơi nào trong thế giới này đây...
Cô bận rộn từ sáng tới giờ, cuối cùng cũng được ngồi xuống, ăn như rồng cuốn. Dù thể trạng yếu ớt nhưng ăn thì không kém ai. Cây cà tím to bằng ba cánh tay người, cô ăn chưa tới mấy đũa đã hết quá nửa.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng người hô lớn: "Trong quán trọ có ai không? Làm ơn mở cửa cho tôi trú tạm, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp mà!"
Giang Nhập Niên: "..."
Cô mới bị kéo đến đây được vài canh giờ, hoàn toàn chưa sẵn sàng để "mở cửa khai trương".
Dù hệ thống luôn miệng nhấn mạnh chuyện xây dựng và nâng cấp, nhưng với cô thì việc tìm người mới là quan trọng hơn. Một khi đã chính thức mở cửa thì cô sẽ phải đối mặt với đủ loại tình huống, mà ai biết được là lành hay dữ chứ.
Ví dụ như hiện tại.
Giữa nơi hoang vắng hẻo lánh của Hạ Châu, đột nhiên có người gào khóc cầu cứu. Cô mà mở cửa thì có thể rước họa vào thân, nhưng không mở thì lại có khi gián tiếp đẩy một sinh mạng vào chỗ chết.
Khóe mắt cô liếc về phía sân sau, trời đã sáng rõ, gió yên sóng lặng là một ngày hiếm hoi đầy yên bình.
Giang Nhập Niên vẫn án binh bất động và cất cao giọng hỏi lại: "Trời yên gió lặng, chẳng có dị thú gì cả, khách quan gặp phải chuyện gì vậy?"
"Tang... tang thi! Trong rừng có tang thi biến dị!!" Một giọng nam trầm khàn vang lên, rõ ràng đang run lẩy bẩy. Bàn tay gõ cửa càng lúc càng mạnh: "Tôi đến từ Căn cứ Thợ Săn Bóng Tối phía đông! Đây là huy hiệu thân phận của tôi!!"