Hành lá xanh tươi được rắc lên mặt trứng, thêm một lớp nước sốt tỏi thơm lừng. Bánh bên ngoài giòn rụm bên trong mềm mịn, rìa bánh bị hơi lửa trong chảo hong thành viền nâu giòn giòn, bên trong là lớp trứng mềm bao lấy sợi khoai tay, hương vị phong phú vô cùng.
Vị mặn ngọt đậm đà kết hợp cùng một ly nước ép quả hồng đỏ chua chua ngọt ngọt, dù không phải là bữa tiệc mỹ vị nào nhưng cũng khiến lòng người vô cùng thỏa mãn.
Bên ngoài quán trọ, gió lốc gào thét.
Bên trong quán trọ, mùi thơm ngào ngạt.
Lê Phù dùng tay cầm lấy bánh trứng, cảm động tới mức suýt nữa nhào qua: "Ở nơi ma quỷ như thế này còn được ăn món em làm, tiểu sư muội à, đúng là chuyện hạnh phúc nhất trần đời!"
Bạch Diệp Huyền dùng hành động quét sạch đĩa để thể hiện sự đồng tình: "Có thể biến nguyên liệu ít ỏi thành món ngon thế này, thì chỉ có A Niên mới làm được."
Ở Thanh Sơn Tông, Giang Nhập Niên đã nghe lời khen như vậy đến chai cả tai. Dù sao cô cũng là đầu bếp duy nhất, không khen thì lấy gì mà ăn.
Nhưng vào lúc này, ở tận thế mà nghe lại lời tán dương quen thuộc ấy, sống mũi cô lại cay cay.
Thật tốt...
Mọi người vẫn còn ở đây.
Cô dụi mắt, đúng lúc chuyển đề tài: "Hôm nay ai cũng mệt rồi, ăn xong thì nghỉ ngơi sớm đi."
Nói ra mới nhớ, Giang Nhập Niên vẫn chưa bước chân vào phòng ngủ trong quán trọ lần nào.
Hai chức năng duy nhất được mở khóa của quán trọ Thanh Sơn khi bắt đầu trò chơi là ruộng nhỏ và phòng trọ. Nhưng cả ngày đầu tiên đến với [Vô Tận Minh Nhật], cô chỉ cắm mặt vào trồng trọt hoặc chạy ngoài thảo nguyên, đến cái ghế còn chưa ngồi được mấy lần thì nói gì đến phòng ngủ.
Quán trọ thì từ xưa đã vậy, ngoài ăn uống thì chuyện quan trọng nhất là nghỉ trọ.
Cô cũng tò mò không biết phòng ngủ ở đây thế nào.
Sau khi rửa bát dọn dẹp xong, thu xếp chỗ ngủ cho Tiểu Bạch thì Giang Nhập Niên tranh thủ thu hoạch mẻ rau cuối cùng trong ngày, cho cả mảnh ruộng nhỏ đi ngủ, không phải cô lười gieo hạt, mà là đêm xuống cô phát hiện dù có dỗ kiểu gì thì thanh tâm trạng của hạt giống cũng chỉ đạt đến 10 điểm, chắc là thiếu ánh mặt trời nên không thể sinh trưởng được.
Cô hơi đau đầu.
Ban ngày thì ít ỏi, một bên là ruộng rau sinh tử tồn vong, một bên là nhiệm vụ thám hiểm cấp bách, đúng là phân thân không xuể.
Haiz... nhức đầu thật.
Lúc cô trầm tư suy nghĩ quay lại đại sảnh, thì Lê Phù đã chạy lên tầng hai chọn phòng xong xuôi.
Quán trọ Thanh Sơn có ba loại phòng: Thiên, Địa, Nhân.
Phòng chữ Thiên là loại cao cấp nhất, thuộc dạng phòng suite, nằm ở hai đầu tầng hai, cách xa cầu thang và đại sảnh, yên tĩnh thanh tịnh. Phòng chữ Địa thì quy mô và đẳng cấp thấp hơn một chút, vị trí hơi kém, hay bị người đi qua lại làm phiền. Còn phòng chữ Nhân thì là loại phổ thông nhất, nằm ngay bên cạnh đại sảnh, chỉ có một cái giường và một cái bàn, đến chỗ vệ sinh cũng không có, phải dùng nhà vệ sinh công cộng.
Quán trọ hiện tại mới cấp 1, số lượng các phòng Thiên, Địa, Nhân lần lượt là 1,2, 3 phòng.
"Phòng này nè!" Lê Phù chỉ vào phòng chữ Thiên duy nhất: "Em ơi, tụi mình ngủ chung phòng này nhé! Sư phụ già rồi ngủ ít, ngủ đâu mà chẳng được!"
"..." Bạch Diệp Huyền lên tiếng phản đối với khí thế của bậc trưởng bối: "Hôm nay A Niên vất vả nhiều, nếu con ngủ chung với con bé, e rằng con bé sẽ ngủ không ngon."
"Sư phụ thiên vị quá rồi!"
"Con thiển cận thôi."...
Một người tranh cãi đỏ mặt tía tai, một người đáp lại thong dong điềm đạm mà Giang Nhập Niên thì chẳng nghe lọt được câu nào cả.
Cô đứng ngoài phòng chữ Nhân ở tầng một, đẩy cánh cửa gỗ đơn chắc chắn ra. Cánh cửa này không giống những loại cô từng thấy ở kiếp trước, tuy không có khóa nhưng lại vô cùng kiên cố, dù dùng sức lay cũng không hề nhúc nhích, nhìn qua có cảm giác tin cậy như tấm lá chắn phòng hộ vậy.