Chương 6

Trọng Sinh Mạt Thế, Có Nổi Điên Cũng Rất Bình Thường

Nhất Mai Viên Tử 16-09-2025 11:28:16

Nhìn kỹ lại, cây này thật ra không hề kỳ dị như tưởng tượng, ngược lại còn rất có chất nghệ thuật! Nam Tinh - người vừa nghe "chồng của Bán Hạ" đã được dỗ ngọt đến vui vẻ nghĩ vậy. Anh vươn tay nắm lấy cành cây mà Thiên Thiên đưa ra: "Được, từ giờ chúng ta là bạn." Thôn Thiên Thụ suýt nữa nhảy cẫng lên vì vui: "Vậy sau này anh sẽ nấu đồ ăn ngon cho em chứ?" Nam Tinh bỗng thấy mơ hồ: Cây cũng biết ăn sao? "Thiên Thiên," Bán Hạ có hơi bất lực: "Em có thể làm việc chính trước không?" Thôn Thiên Thụ buông một cành cây lên vai Nam Tinh, giả vờ nghiêm túc: "Chồng của Bán Hạ ơi, cô ấy bảo em nói cho anh biết, ngày 1 tháng 1 năm 2XX6, đúng 0 giờ, hành tinh của chúng ta sẽ bước vào mạt thế." Thời gian này là ở kiếp trước Nam Tinh nói cho Bán Hạ biết. Không ngờ kiếp này lại tới lượt Bán Hạ nói với Nam Tinh. Hôm nay là ngày 3 tháng 10 năm 2XX5, chỉ còn 89 ngày nữa là đến tận thế! "Cái gì?" Nam Tinh không dám tin nhìn Thôn Thiên Thụ, rồi quay sang nhìn vào mắt Bán Hạ. Trong mắt cô, không có chút gì là đùa cợt. Cây biết nói trong truyện cổ tích đã xuất hiện, không gian như tiểu thuyết cũng ngay trước mắt, mạt thế trong phim thành hiện thực thì còn gì đáng ngạc nhiên nữa? Nam Tinh bóp trán: "Cho anh bình tĩnh một phút đã!" Một phút sau, đôi mắt anh đỏ hoe, cười khổ: "Bán Hạ, em biết mạt thế từ đâu?" Vừa rồi anh đã nghĩ rất nhiều khả năng, ví dụ như Bán Hạ gắn kết với hệ thống, hay đột nhiên thức tỉnh dị năng tiên đoán... Chỉ duy một khả năng anh không dám nghĩ tới là trọng sinh sau khi chết. Nhân vật chính trong truyện trọng sinh hầu như đều từng chịu khổ đau tột cùng, mà Bán Hạ của anh lại là người yếu đuối nhút nhát từ nhỏ, anh không dám nghĩ tiếp, sợ biểu cảm đau lòng của mình sẽ dọa cô sợ! Bán Hạ né tránh ánh mắt Nam Tinh, nhìn sang Thôn Thiên Thụ, ra hiệu là nó nói cho mình biết. Chỉ là từ nhỏ cô chưa từng nói dối, sao có thể qua mắt được người đàn ông hiểu rõ từng cái nhăn mày nhíu mắt của cô? Nam Tinh lau mặt, khàn giọng hỏi: "Bán Hạ, em còn biết gì nữa không?" Biết càng nhiều, anh càng có thể chuẩn bị kỹ càng hơn. Thôn Thiên Thụ mặt không cảm xúc dịch lời: "Mạt thế bắt đầu từ một làn sương đen đột ngột xuất hiện..." Một tiếng sau. Nam Tinh mặt mày còn chưa hoàn hồn, ôm chặt Bán Hạ trong lòng, mở máy tính bắt đầu kiểm kê tài sản hiện có. Năm năm tuổi, anh nhờ vai diễn thời niên thiếu của Đại Quang Đế mà vụt sáng, đến nay đã mười sáu năm cắm rễ trong giới giải trí, năm nào cũng đứng top 3 trong bảng thu nhập Forbes của giới minh tinh, theo lý mà nói ít nhất cũng phải tích lũy được khối tài sản hàng chục tỷ. Thế nhưng, số tiền anh thực sự nắm trong tay lại không nhiều như người ngoài tưởng. Trước mười tám tuổi, 95% tiền kiếm được đều quyên tặng cho các viện phúc lợi và cô nhi viện, 5% còn lại dùng để chi tiêu sinh hoạt cho bản thân và Bán Hạ. Từ mười tám đến hai mươi tuổi, mỗi năm quyên góp 50% thu nhập, 30% đưa cho Bán Hạ đầu tư, 10% chi tiêu thường ngày, 10% gửi tiết kiệm cố định. Từ hai mươi tuổi đến hiện tại, toàn bộ thu nhập trừ chi phí chữa bệnh và sinh hoạt của Bán Hạ đều được giữ trong ngân hàng, vì anh không thể tiếp tục gieo lòng tốt khi mà Bán Hạ liên tục bị tổn thương bởi hết người này đến người khác. Trước tiên là tiền mặt: trong nước có một trăm triệu, nước ngoài có một tỷ một trăm triệu, ngoài ra còn khoảng mười triệu trong các thẻ ngân hàng và ví điện tử thường dùng. Hai phần ba số tiền này là cát-xê và thu nhập từ hợp đồng quảng cáo của anh, một phần ba còn lại là lợi nhuận từ các khoản đầu tư của Bán Hạ. Anh bất giác cười khổ, không ngờ trước đây lại vô tình tính đúng nước cờ. Lần đầu Bán Hạ bị bạo lực mạng, anh vừa bắt tay chuẩn bị rút lui khỏi giới, vừa dọn dẹp tài sản để đưa cô ra nước ngoài du học, đợi dư luận trong nước hạ nhiệt mới tính chuyện quay lại định cư. Không ngờ chưa kịp xử lý xong thì tai họa đã giáng xuống.