Trọng Sinh Mạt Thế, Có Nổi Điên Cũng Rất Bình Thường
Nhất Mai Viên Tử16-09-2025 11:28:15
Nam Tinh nhẹ nhàng lau khóe miệng cho cô: "Chúng ta thuê nhà hàng này làm món Tô Châu nhé?"
Hai người đã tính trước, muốn tìm đủ đầu bếp của tám trường phái ẩm thực lớn để nấu ăn cho họ suốt nửa tháng. Như vậy ít nhất vài năm tới họ không cần tự nấu, có thể dành thời gian làm việc khác.
Bán Hạ lập tức gật đầu, tay nghề đầu bếp ở đây rất chuẩn vị, không thể hợp hơn. Nam Tinh lấy lý do tổ chức tiệc lớn để trình bày với chủ quán. Trùng hợp thay, chủ quán cũng chính là đầu bếp chính.
Ông nghe xong có chút do dự: "Cửa hàng chỉ có tôi với sáu đệ tử vào bếp, tiệc năm trăm người, chúng tôi làm không xuể."
Nam Tinh mỉm cười: "Thầy trò các ông chỉ cần lo nấu ăn, tôi trả thêm tiền để thuê người rửa rau, rửa nồi, dọn dẹp."
Lúc này ông chủ mới đồng ý, rồi hỏi: "Tôi nghe anh còn muốn mời đầu bếp các trường phái khác?"
Ý ông là có người quen giới thiệu?
Câu nói xác nhận suy đoán của Nam Tinh: "Hồi học nấu ăn, tôi quen một ông anh học món Tứ Xuyên, anh ấy mở tiệm ở ngay phố bên, nếu tiện tôi gọi cho ảnh nấu một món để anh thử?"
Có một lý thuyết nổi tiếng gọi là "lý thuyết sáu độ phân ly", nghĩa là bạn và bất kỳ người lạ nào trên thế giới cũng chỉ cách nhau không quá năm người trung gian.
Nam Tinh và Bán Hạ vì một bữa ăn mà quen được đầu bếp món Tô, rồi trong một buổi chiều ngắn ngủi, lần lượt làm quen với bảy vị đầu bếp còn lại của các trường phái khác, thành công ký hợp đồng.
Trong nửa tháng tới, cả nhà hàng chỉ phục vụ cho hai người. Tất nhiên, Nam Tinh và Bán Hạ cũng chi rất nhiều tiền. Vì vấn đề ăn uống được giải quyết trong thời gian ngắn, tâm trạng hai người rất tốt, về đến nhà đã dẫn theo Kim Tử và Ngân Tử đi dạo quanh thị trấn.
Bán Hạ nhìn con suối trong vắt chảy dọc mép thị trấn, không nhịn được ngẩn người. Cô muốn "trộm" một ít nước về không gian. Hiện tại đất trong không gian Âm Dương ngư đã nứt nẻ, sa mạc hóa, không thể trồng trọt, không biết có nước vào liệu có cải thiện không.
Cô không kìm được, bảo Nam Tinh bế mình ra bờ suối ngồi, đợi lúc xung quanh không ai, để Thôn Thiên Thụ thu nhỏ còn hai centimet nhảy xuống suối hút nước. Đáng tiếc Thôn Thiên Thụ hút nước suốt nửa tiếng mà đất trong không gian vẫn không thay đổi gì.
Xem ra không gian Âm Dương ngư không thể trồng trọt không chỉ vì thiếu nước, rất có thể là thiếu năng lượng. Nam Tinh xoa đầu cô, nhẹ giọng an ủi một người một cây: "Đồ ăn chúng ta mua đủ ăn mấy đời rồi, không trồng trọt được cũng không sao."
Bán Hạ rúc vào lòng Nam Tinh. Lý trí mách bảo cô rằng vật tư trong tay đủ để hai người sống yên ổn vài trăm năm sau tận thế, hoàn toàn không cần lo chuyện ăn mặc. Nhưng trong lòng vẫn luôn có một cảm giác lo lắng đến mức muốn mua hết cả thế giới.
Nam Tinh nghĩ một lát rồi hỏi: "Lúa, lúa mì, ngô sau khi biến dị, còn có cải thảo, củ cải, dưa leo... ăn được không?"
Bán Hạ chắc là biết mình không thể giấu nổi anh, nên từ lâu đã không giấu chuyện trọng sinh. Vì thế anh mới dám hỏi thẳng như vậy. Bán Hạ thở dài: "Theo lý thì ăn được nhưng em chưa từng thấy những cây biến dị đó trong căn cứ. Khi ấy, lương thực chủ yếu của con người là khoai lang biến dị."
Khoai lang biến dị to bằng quả bóng rổ, sợi xơ rất thô, ăn như nhai rễ cỏ, ăn nhiều còn gây ợ nóng, buồn nôn. Ngoài những dị năng giả cực mạnh có thể ăn thịt thú biến dị, thì cả người thường và dị năng giả bình thường đều bị bệnh dạ dày ở các mức độ khác nhau.