Chương 41

Trọng Sinh Mạt Thế, Có Nổi Điên Cũng Rất Bình Thường

Nhất Mai Viên Tử 16-09-2025 11:28:14

"Các cơ quan liên quan sẽ tăng cường trợ giá cho các nhu yếu phẩm cơ bản như gạo, mì, dầu ăn... , người dân có thể dùng CMND để mua và hưởng ưu đãi." "Cơ quan chức năng sẽ nghiêm khắc trấn áp hành vi đầu cơ tích trữ, thao túng giá cả." "Được biết, các cơ quan liên quan đang tiến hành triệu hồi diện rộng binh lính xuất ngũ trong vòng 5 năm trở lại đây." Tốc độ hành động của nước họ trước nay luôn nổi tiếng là nhanh. Chưa đầy một tuần, gần như ngày nào trên TV cũng có tin về việc quốc gia kêu gọi thỏ trong nước tích trữ đồ và kiều bào trở về quê hương. Dù không rõ quốc gia làm cách nào dự đoán được đợt lạnh sắp tới nhưng điều đó cũng khiến Bán Hạ và Nam Tinh nhẹ lòng phần nào, bèn gọi điện mời Tô Diệu, Thái Viễn và Hàn Bưu tới nhà dùng bữa. Ba người họ dạo này đều không bận rộn, chẳng mấy chốc đã mang theo quà tới. Ăn xong, Nam Tinh cố ý khơi chuyện: "Mọi người có xem tin tức không?" Tô Diệu tiếp lời: "Nói thật, tôi thấy hơi lạ đấy. Mùa đông năm nay rõ ràng ấm hơn hẳn mấy năm trước, quốc gia lại tích cực tuyên truyền tích trữ đồ, chẳng lẽ sắp chiến tranh?" Năm nay đến tuyết cũng chưa rơi trận nào, nhiệt độ thậm chí cao hơn ba đến năm độ so với mấy năm trước. Thái Viễn cau mày: "Tin tức còn nói đang triệu hồi lính xuất ngũ nữa kìa. Biết đâu cậu đoán đúng thật!" Hàn Bưu gãi đầu cười ngây ngô: "Tôi thì không nghĩ nhiều như thế, tin tức nói gì thì tôi làm nấy. Giờ cả nhà tôi đang tích đồ dồn dập, bố mẹ tôi còn hận không thể chất kín cả nhà." Nam Tinh nhìn ba người bằng ánh mắt sâu xa: "Mọi người đều biết tôi và Bán Hạ vừa từ nước M về đúng không? Thật ra tụi tôi vốn định ở lại nghỉ ngơi thêm vài tháng..." Tô Diệu sững người, rồi lập tức phản ứng: "Không phải chiến tranh... mà là virus?" Nam Tinh cụp mắt: "Tôi và Bán Hạ đã ký thỏa thuận bảo mật, không thể tiết lộ chi tiết." Đó là bản cam kết họ ký khi rời khỏi Cục An toàn. Anh lấy đĩa phim đã chuẩn bị sẵn đưa cho từng người: "Phim này tôi xem rồi, thấy rất đáng xem. Về nhớ coi cho kỹ! Nhớ kỹ đấy!" Giọng anh cố tình nhấn mạnh hai từ "kỹ" và "nhớ". Ba người nhìn tấm bìa có hình xác sống trên đĩa, ánh mắt dần trở nên kinh hoàng. Họ không phải ngốc, tất nhiên hiểu được ẩn ý của Nam Tinh! Tô Diệu vỗ mạnh vai anh: "Huynh đệ tốt! Tôi gọi ngay cho Vân Vân và Tô Tiếu bảo hai người đó mau về nhà!" Thái Viễn và Hàn Bưu cũng xúc động nhìn anh: "Huynh đệ, đại ân không lời nào tả xiết!" Nam Tinh nhắc nhở: "Trên đang nghiêm khắc xử lý các vụ đầu cơ tích trữ, lúc chuẩn bị nhớ khéo léo vào!" Cả ba gật đầu như giã tỏi: "Yên tâm! Bọn tôi thề tuyệt đối không nói chuyện này với bất kỳ ai!" Nam Tinh đã liều mình tiết lộ thông tin, họ sao có thể phụ lòng anh? Tiễn ba người ra về, Bán Hạ an ủi Nam Tinh đang lo lắng: "Họ có tiền, có quan hệ, chắc chắn sẽ chuẩn bị trước được." Cô đồng ý để Nam Tinh gần như nói trắng ra với ba người, bởi họ thật sự xứng đáng. Tô Diệu là bạn thân của Nam Tinh, tình cảm chẳng khác gì anh em ruột; Thái Viễn làm quản lý cho Nam Tinh từ năm 18 tuổi, cùng anh bước từ vô danh tới đỉnh cao, chưa từng vì lợi ích mà mâu thuẫn là đối tác lý tưởng suốt đời. Hàn Bưu thì từ khi ra trường đã theo Nam Tinh, đến nay tròn mười năm. Dù có người ra giá cao thế nào cũng không lung lay, chỉ một lòng làm trợ lý. Kiếp trước, kết cục của cả ba đều không tốt.