Chương 39

Trọng Sinh Mạt Thế, Có Nổi Điên Cũng Rất Bình Thường

Nhất Mai Viên Tử 16-09-2025 11:28:14

Chu Văn cười dịu dàng: "Cô bé tên Bán Hạ đúng không? Ngồi máy bay lâu vậy có chỗ nào thấy không khỏe không?" Bán Hạ nhập vai hoàn hảo: cô bé yếu ớt bệnh tật, nhút nhát xấu hổ, cụp mi, lắc đầu rất nhẹ. Chu Văn cũng không để tâm. Hồ sơ cho biết cô mắc chứng trầm cảm và lo âu nặng, chỉ cần chịu trả lời đã là tốt lắm rồi! "À đúng rồi" Nam Tinh nhét tay Bán Hạ vào túi áo: "Chúng tôi còn ký gửi thú cưng về nước, có thể đến nhận trước được không?" Lý Không Viễn và Chu Văn tất nhiên không có ý kiến. Tại Cục An Toàn. Bán Hạ thất thần vuốt ve lông Ngân Tử. Nam Tinh đã bị đưa đi gần hai tiếng rồi, sao vẫn chưa quay lại? Trên máy bay, hai người đã gửi đoạn video xác sống cắn người cho đồn trưởng đồn công an khu dân cư, tưởng đâu phải mất hai ba ngày mới được gặp người của cấp trên. Không ngờ chưa đến hai tiếng sau, đã có người tự xưng là người của Cục An Toàn liên hệ với Nam Tinh, nói muốn tìm anh để nắm rõ tình hình cụ thể khi đó. Hai người cố gắng truyền tin về nước là để gây sự chú ý của cơ quan chức năng, nên lập tức đồng ý gặp ngay. Cũng vì vậy, vừa xuống máy bay họ đã bị người của Cục An Toàn chặn lại. Chu Văn cầm theo một hộp giữ nhiệt đi tới, mỉm cười thân thiện: "Bán Hạ, em đói chưa? Đây là cơm và canh gà chị vừa lấy ở căn tin, em ăn chút cho đỡ đói nhé?" Thấy Bán Hạ mơ màng không phản ứng, chị lại nhắc: "Đến giờ ăn trưa rồi đấy, em không đói à?" Lúc này Bán Hạ mới nhận ra đã tới giờ ăn, chậm rãi nhận hộp giữ nhiệt: "Cảm ơn." Chu Văn không kìm được xoa đầu cô, đúng như tưởng tượng, tay chạm vào rất mềm: "Nam Tinh bị cấp trên gọi đi rồi, em yên tâm, anh ấy sẽ không sao đâu." Quả thực Nam Tinh đã được đưa đi gặp cấp trên. Nói thật thì anh cũng không ngờ một ngày nào đó mình lại được gặp một loạt các nhân vật từng chỉ thấy trên tin tức. Nhưng dù đứng trước bao nhiêu vị lớn, anh vẫn giữ nguyên phong độ, diễn xuất cực kỳ vững vàng, không để lộ chút sơ hở nào. Cuối cùng, Nam Tinh và Bán Hạ được chính Lý Không Viễn đích thân đưa về tận nhà. Trước khi xuống xe, Lý Không Viễn dặn dò: "Hai người đã ký thỏa thuận bảo mật thì nhất định phải nghiêm túc tuân thủ. Xin yên tâm, quốc gia sẽ không bỏ mặc nhân dân." Anh ta bỗng dừng lại một chút, rồi nói thêm: "Còn nữa, có những chuyện làm quá lại thành phản tác dụng." Anh ta nhìn Nam Tinh và Bán Hạ với ánh mắt đầy ẩn ý rất có khả năng cấp trên sẽ tiến hành kiểm soát vật tư và xây dựng căn cứ sinh tồn để bảo tồn hỏa chủng của nhân loại. Hai người là những người đầu tiên báo cáo, đến lúc đó đương nhiên sẽ được nhiều lợi ích. Nhưng nếu họ tiêu hết cả khối tài sản lớn để tích trữ hàng hóa, dễ bị đánh giá là tham lam quá mức, gây ác cảm với các vị "đại lão", chưa chắc đã là chuyện tốt. Nam Tinh nghe xong chỉ nhàn nhạt cười: "Anh yên tâm, tôi biết chừng mực." Đã gần hai tháng chưa về nhà, bụi bám khắp nơi. Nam Tinh và Bán Hạ liếc nhau một cái, quyết định vào không gian nghỉ ngơi. Thế nhưng đến lúc thực sự nằm lên giường, cả hai lại khó ngủ. Bán Hạ vì trên máy bay đã ngủ quá nhiều còn Nam Tinh thì chỉ cần nhắm mắt là đầu óc lại đầy hình ảnh tay chân đứt lìa, nội tạng văng tung tóe. Cũng chẳng biết là ai bắt đầu trước, đến khi hai người phản ứng lại thì tay đã luồn vào trong áo nhau từ lúc nào... Cuối cùng, hai người lại đi tắm thêm lần nữa rồi mới chịu ngủ.