Trọng Sinh Mạt Thế, Có Nổi Điên Cũng Rất Bình Thường
Nhất Mai Viên Tử16-09-2025 11:28:15
Bán Hạ lạnh lùng nhìn nó. Đến lúc này, đứa bé mới nhìn rõ khuôn mặt hốc hác chẳng giống người bình thường của cô, cùng mái tóc hoa râm lộ ra dưới áo choàng. Nó giật bắn mình, ngồi phịch xuống đất: "A! Yêu quái! Mẹ ơi, có yêu quái!"
Vừa khóc vừa bò lồm cồm về phía mẹ.
Bán Hạ im lặng. Nãy còn láo lếu lắm mà? Với lại, cô thực sự trông đáng sợ đến thế sao? Thôi được, chắc là cũng đáng sợ thật. Vì ngay cả mẹ đứa bé sau khi thấy rõ mặt cô cũng bị giật mình, lùi hẳn mấy bước.
Nam Tinh không nhịn được nữa, đứng bật dậy, lạnh giọng quát đứa bé đang khóc rống: "Im ngay!"
Sau đó anh nhìn sang mẹ nó: "Vợ tôi chỉ là bị bệnh, chứ không phải ác quỷ ăn thịt người. Phiền chị quản cho tốt cái miệng con mình!"
Không thể ăn nổi nữa, anh bảo nhân viên phục vụ gói hết phần còn lại mang về. Trong tận thế, một bát cơm thôi cũng có thể cứu được mạng người. Trẻ con có thể khiến người ta ghét nhưng thức ăn thì vô tội. Bán Hạ thật ra không tức giận lắm. Kiếp trước cô đã nghe không biết bao nhiêu lời khó nghe hơn rồi.
Chỉ là cô sợ Nam Tinh buồn, nên lặng lẽ lấy một suất cơm hộp trong không gian ra, ánh mắt quan tâm nhìn anh: "Ăn thôi..."
Nam Tinh cố gắng cười với cô, trong lòng đầy hối hận. Bọn họ xui quá, lúc gọi món thì mấy phòng riêng đều bị đặt hết. Anh cố tình chọn chỗ sát tường, chỉ vì sợ người ta chỉ trỏ bàn tán Bán Hạ. Không ngờ vẫn xảy ra chuyện.
Sau khi ăn xong, Bán Hạ chỉ vào tóc mình: "Cạo... trọc..."
Nam Tinh nhìn cô đầy dịu dàng: "Đừng để lời đứa nhỏ ảnh hưởng đến em. Em không đáng sợ, cũng không xấu. Trong mắt anh, chẳng ai sánh bằng em cả."
Bán Hạ nghĩ, chắc trong mắt Nam Tinh, cô được gắn sẵn hàng chục ngàn bộ lọc làm đẹp. Chỉ là, tóc cô vì thiếu dinh dưỡng nên đã bạc gần hết, lại thưa thớt, khô xơ như cỏ dại mùa đông.
Mỗi sáng Nam Tinh chải tóc cho cô đều phải cẩn thận từng chút, sợ mấy sợi tóc ít ỏi còn lại cũng rụng nốt. Mấy hôm nay cô đã nghĩ đến chuyện cạo trọc rồi.
"Mai nhé." Thấy cô kiên quyết, Nam Tinh đành thỏa hiệp: "Ngày mai chuyển nốt đồ là xong, về đến nhà anh sẽ tự tay cạo cho em."
Bán Hạ cố gắng cong môi nở một nụ cười gượng gạo với anh.
Ăn xong, Bán Hạ và Nam Tinh rẽ qua hiệu sách. Họ muốn mua đủ loại bản đồ cùng những cuốn "thần thư sinh tồn thời mạt thế" nổi tiếng "Bạn đồng hành của nhân tài quân dân song dụng","Sổ tay huấn luyện dân binh","Sổ tay bác sĩ chân đất","Sổ tay sinh tồn nơi hoang dã","Sổ tay sinh tồn của Wiseman", ngoài ra còn có một số sách cơ bản về trồng trọt, chăn nuôi và thủ công.
Lúc rảnh họ đã tải phiên bản điện tử nhưng trong mạt thế, từ trường có thể rối loạn khiến thiết bị điện tử mất tác dụng, nên nhất định phải chuẩn bị cả bản in.
"Ý hai người là... bản đồ thành phố, bản đồ giao thông nội đô, bản đồ đường phố, bản đồ địa hình, bản đồ đường đồng mức, bản đồ thủy văn, bản đồ khí hậu, bản đồ công nghiệp... tổng cộng 30 loại bản đồ; "Bạn đồng hành của nhân tài quân dân song dụng","Sổ tay huấn luyện dân binh"... tổng cộng 50 cuốn sách, mỗi loại lấy 10 bản?"
Ông chủ hiệu sách nhìn Nam Tinh như thể đang nhìn một kẻ ngốc. Không phải kẻ ngốc thì là gì? Người bình thường ai lại mua nhiều bản đồ và sách như vậy, còn mỗi loại lấy mười bản? Tiền thừa không biết tiêu vào đâu à?
Nam Tinh mặc kệ ánh mắt của ông chủ, bình tĩnh nói: "Ừ, tôi có thể đặt cọc trước năm nghìn."
Ông chủ lập tức thay đổi thái độ, nở nụ cười tươi rói: "Yên tâm đi, trước sáu giờ chiều tôi sẽ gom đủ cho anh." Nói xong liền lấy điện thoại ra: "Quét mã ở đây nhé."
Nam Tinh quét mã xong thì đưa bản danh sách in sẵn cho ông chủ.
Mua sách xong, hai người tiện đường đến một nhà hàng tư nhân gần đó, đặt một triệu phần gói lẩu thủ công, gói nước chấm và gói nước hầm. Trời cực lạnh mà được húp một ngụm canh nóng, ăn một nồi lẩu thì đúng là cực phẩm nhân gian!