Trọng Sinh Mạt Thế, Có Nổi Điên Cũng Rất Bình Thường
Nhất Mai Viên Tử16-09-2025 11:28:15
Hai người nhìn nhau, cuối cùng đành buông xuôi: "Cây nào không nhận ra thì đừng lấy ra khỏi không gian, mà sau này chắc cũng chẳng ai kiểm tra đâu."
Nghe vậy, lòng Nam Tinh khẽ nhói. Anh thật sự hy vọng thời mạt thế chỉ là một cơn ác mộng của Bán Hạ mà thôi. Thu gom xong, hai người khóa kỹ cửa kho, gọi xe đến sân bay.
Điểm đến tiếp theo của họ là W quốc gia dầu mỏ. Lô thuốc đang mua và xe địa hình đang cải tạo hẹn nửa tháng sau quay lại lấy.
Ở W, giá xăng còn rẻ hơn nước. Xăng 92#, 95#, 98#, dầu diesel 10#, 5#, 0#, -5#, -10#, -21#, -35#, dầu hỏa máy bay, dầu công suất, dầu nhiên liệu, khí đốt đóng chai... Hai người tiêu sạch năm mươi triệu ngân sách mới lên đường về nước.
Họ không về nhà, mà đến thẳng thành phố S. Vật tư Hàn Bưu phụ trách mua đã được sắp xếp gọn gàng trong kho. Nam Tinh lại chuyển cho Hàn Bưu thêm năm trăm nghìn tiền thưởng. Tiền trong tay anh ấy càng nhiều thì sau này càng dễ gom được hàng tốt.
Bán Hạ ngắt toàn bộ nguồn điện camera trong kho, lại cầm máy kiểm tra ba lần để chắc chắn không còn camera ẩn nào rồi mới bắt đầu âm thầm thu hàng từ các kệ.
Quần áo trẻ em không thu nhưng món khác lấy khoảng một phần năm đúng vậy, không phải một phần ba như họ tính ban đầu. Không gian vốn đã tích trữ lượng lớn vật tư, điều này khiến cô thấy an tâm hơn nhiều. Đời trước cô và Nam Tinh sống trong căn cứ S suốt năm năm, phần nào cũng được nơi này bảo hộ, xem như trả nghĩa.
Vì thời gian gấp rút, hai người chỉ theo xe đi đến năm viện phúc lợi rồi lên máy bay sang nước T tích trữ tiếp. Bán Hạ không khỏi nhớ lại những ngày tháng cô và Nam Tinh sống ở viện phúc lợi.
Họ may mắn được nuôi trong viện phúc lợi giữa lòng thành phố lớn, không lo ăn mặc, thỉnh thoảng còn được người tốt tặng đồ chơi, sách vở. Có thể nói, ngoài tình thân và việc hay bị trẻ lớn hơn bắt nạt thì gần như chẳng thiếu gì.
Nam Tinh hơn cô hai tuổi nhưng có lẽ vì là người nhặt cô về nên luôn có cảm giác trách nhiệm. Hai tuổi đã dùng cánh tay bé xíu pha sữa, thay tã, dỗ cô ngủ. Khi cô lớn hơn chút, thì dạy cô nói chuyện, đi đứng, đối nhân xử thế.
Từ đầu tiên cô học được là chữ "Bán" trong Bán Hạ, từ thứ hai là chữ "Tinh" trong Nam Tinh.
Lần đầu tiên Nam Tinh đi đóng phim kiếm được tiền, anh chẳng mua gì cho bản thân, mà đổi hết thành sữa bột, búp bê vải, váy nhỏ, giày nhỏ cho cô. Thậm chí năm mười lăm tuổi lần đầu có kinh nguyệt, cứ tưởng mình mắc bệnh sắp chết, vẫn là Nam Tinh mặt đỏ bừng mà giảng giải kiến thức sinh lý, dạy cô dùng băng vệ sinh.
Không ngoa khi nói, gần hai mươi năm cuộc đời của cô, đâu đâu cũng có dấu vết của Nam Tinh. Không có anh, sẽ không có cô của hôm nay. Cô đột nhiên nhớ ra một câu chưa từng hỏi: "Nam Tinh, anh thích em từ bao giờ vậy? Là khi em mười lăm, mười sáu tuổi bắt đầu lớn lên sao?"
Từ nhỏ cô sức khỏe yếu, mười hai, mười ba tuổi lúc bạn bè cùng lứa bắt đầu dậy thì thì cô vẫn như học sinh tiểu học. Phải đến năm mười lăm bắt đầu có kinh nguyệt thì cơ thể như được tiêm hormone, cao vọt lên hơn hai mươi phân trong hai năm, trông mới giống thiếu nữ.
Nam Tinh sững người, vành tai hơi đỏ: "Còn sớm hơn nữa."
Bán Hạ tròn mắt. Cô nhớ rất rõ, năm mười lăm tuổi khám sức khỏe vào cấp ba mới cao 1m42, cô giáo chủ nhiệm sợ cô bị lùn, còn đích thân dẫn đi bệnh viện kiểm tra, thế mà còn sớm hơn?