Trọng Sinh Mạt Thế, Có Nổi Điên Cũng Rất Bình Thường
Nhất Mai Viên Tử16-09-2025 11:28:14
Nhưng anh cũng hiểu cảm giác của Tô Diệu, dù sao ở trong môi trường tối tăm bức bối thế này lâu ngày, ai cũng dễ nổi cáu. Chỉ là còn một chuyện: "Còn đồ trong nhà cậu thì sao?"
Trước khi màn sương đen xuất hiện một tháng, họ đã nhờ không ít mối quan hệ để tích trữ vật tư, ngay cả phòng khách cũng chất đầy. Nếu bị người ta đột nhập cướp sạch thì tức chết mất.
Tô Diệu: "Không sao, nhà tôi không dễ phá như vậy đâu."
Tường rào cao đến năm mét, cộng thêm ba lớp cửa thép chống trộm, đừng nói là trộm vặt, ngay cả lính đánh thuê mang thuốc nổ đến cũng không thể dễ dàng phá nổi. Nam Tinh quay đầu hỏi Bán Hạ đang cuộn mình trên ghế sofa xem video trồng rau: "Vợ ơi, nhà Tô Diệu muốn qua chơi."
Bán Hạ ôm máy tính bảng đi tới bên anh: "Được thôi nhưng có phải em nên thay bộ đồ rộng rãi hơn không?"
Cô bây giờ đã khác xa lúc trước, e rằng khó mà giải thích nổi. Nam Tinh không biết đang nghĩ gì, tai đỏ ửng: "Ừm! Để anh thay cùng em!"
Gọi là thay đồ, thật ra chỉ là khoác thêm một chiếc áo choàng ngủ dáng dài, kiểu rộng, ra ngoài bộ đồ ở nhà mềm mịn. Tô Diệu ôm theo cả đống đồ ăn vặt, vừa bước vào đã lớn tiếng: "Chơi bài hay chơi game? Không thì xem phim kinh dị cũng được!"
Phương Vân Vân dắt theo Tô Tiếu đi sau, giọng đầy sảng khoái: "Nhà chị mấy hôm nay buồn phát điên rồi, không cho ra ngoài chắc nó phá nhà mất! Hai vợ chồng em thông cảm nhiều nhé!"
Nam Tinh nhìn Tô Diệu đầy trêu chọc, nghĩ một lúc rồi nói: "Hay là xem phim đi?"
Bán Hạ và Tô Tiếu không biết chơi bài, game thì nhất thời chưa nghĩ ra cái gì thú vị, chỉ còn lại xem phim.
Tô Diệu chặc lưỡi: "Xem thì xem, tôi muốn xem thể loại kinh dị cực mạnh ấy!" Nhưng nghĩ tới hai cô gái nhát gan, anh vội vàng bổ sung: "Xem hài cũng được, tôi không kén!"
Bán Hạ liếc nhìn bầu trời tối om ngoài cửa sổ: "Xem phim kinh dị đi, hợp với không khí bên ngoài."
Dù kinh dị đến mấy, có đáng sợ bằng đám thực vật biến dị và tang thi không?
Nam Tinh chọn một bộ phim của nước R, mấy người ngồi lên ghế lười, vừa ăn vặt vừa xem. Phim kể chuyện một nữ quỷ báo thù nhưng xem nửa phim rồi mà chẳng thấy ai bị giết cả. Bán Hạ chán đến mức ngáp dài, nữ quỷ gì mà dài dòng lắm chuyện, nếu là cô thì đã xử lý từng đứa một từ đầu rồi.
"Đúng nhỉ, em cũng thấy nhàm quá."
Bán Hạ vô thức nghiêng về phía Nam Tinh mấy centimet, dù Nam Tinh và Tô Diệu là anh em thân thiết nhưng cô với Phương Vân Vân chỉ quen biết xã giao, quen mấy năm chưa chắc nói được trăm câu.
Nhưng vừa kịp nhận ra hành động của mình có phần thiếu lịch sự, cô định xin lỗi thì Phương Vân Vân đã nở nụ cười thoải mái: "Ngại quá, nãy dọa em rồi phải không?"
Cô vội lắc đầu: "Không có." Chỉ là cô không quen thân thiết với ai ngoài Nam Tinh.
Nếu không phải cảm nhận được Phương Vân Vân không có ác ý, e là cô đã ra tay rồi.
Phương Vân Vân cười hiền: "Chắc mấy hôm tới nhà chị sẽ qua quấy rầy hai người thường xuyên, chị xin lỗi trước nhé."
Ở giới giải trí phức tạp lâu năm, cô ấy thật sự thích mấy cô gái đơn thuần và rụt rè như Bán Hạ và Tô Tiếu. Chỉ là công việc bận rộn, lại cách nhau gần mười tuổi, không có nhiều cơ hội tiếp xúc.
Ngay cả em chồng Tô Tiếu, cô ấy cũng chỉ mới thân được trong tháng vừa rồi.
Cô ấy lơ đãng quan sát cô gái nhỏ mới một tuần không gặp mà như thay đổi hẳn, trong lòng không khỏi tò mò, chẳng lẽ lời đồn "kết hôn rồi thì trưởng thành hơn" là thật? Bán Hạ cụp mi, tránh ánh nhìn dò xét của đối phương, định nói "không phiền", thì đột nhiên nhận ra bên ngoài có tiếng động lạ!