Chương 16

Trọng Sinh Mạt Thế, Có Nổi Điên Cũng Rất Bình Thường

Nhất Mai Viên Tử 16-09-2025 11:28:15

"Tầng ba là phòng game, rạp chiếu phim gia đình, phòng gym, còn có cả nhà kính đầy nắng mà em thích." "Sân thượng là bãi đáp trực thăng mini." "Các cửa đều là cửa đồng chống trộm, kính là kính chống đạn một chiều." "Tường toàn bộ biệt thự là bê tông cốt thép, tường ngoài phủ lớp cách nhiệt." "Tiền sảnh và nhà vệ sinh lắp đèn cảm ứng thông minh." "Nhiệt độ ở sườn núi thấp, mỗi phòng đều lắp hệ thống sưởi dưới sàn." "Phòng khách có lò sưởi." Bán Hạ nhất thời thấy mơ hồ những thứ này đều do Nam Tinh làm trong bảy tháng cô hôn mê ư? Nam Tinh xoa đầu cô: "Tất nhiên là không. Tường dày 50 phân kia là do chủ đầu tư xây đồng bộ." Anh kiên nhẫn giải thích: "Người có thể sống ở đây đều rất coi trọng an toàn cá nhân, nên lúc xây dựng, chủ đầu tư đã bỏ tiền lớn." Tất nhiên giá nhà cũng không rẻ. Theo cảm nhận của Bán Hạ, việc cải tạo đến mức này đã là đủ dùng. Dù sao phần lớn thời gian ban đêm họ cũng sẽ nghỉ ngơi trong không gian riêng, chỉ cần thêm vài chi tiết nữa là ổn. Nam Tinh hỏi: "Vườn hoa hồng có cần bảo người nhổ hết không?" Anh vẫn nhớ Bán Hạ từng nói thực vật có thể biến dị. Bán Hạ lắc đầu cô không nỡ để Nam Tinh tốn công trồng rồi lại nhổ bỏ. Hơn nữa, Thôn Thiên Thụ có hiệu ứng áp chế tự nhiên với đồng loại. Là người ký khế ước với Thôn Thiên Thụ, đương nhiên cô có năng lực đó. Tương lai nếu không khống chế nổi cây cỏ trong sân thì mới tính chuyện xử lý. Cô siết tay Nam Tinh: "Thu... đồ... đạc..." Lúc trước, việc chuẩn bị cho đám cưới Nam Tinh có nói qua với Hàn Bưu, nên cô không dám đưa hết đồ vào không gian, sợ lúc chuyển nhà Hàn Bưu phát hiện ra đồ đạc biến mất, sẽ khó giải thích. Nam Tinh cúi đầu hôn lên trán cô, bế cô ngồi lên vai: "Được rồi, không còn sớm nữa, thu xong thì tắm rồi ngủ." Bán Hạ ôm lấy đầu anh: "Cạo... tóc... nữa..." "Được, lát nữa tắm xong thì cạo." Sáng hôm sau ăn sáng xong, Nam Tinh đẩy xe lăn đưa Bán Hạ đi dạo khắp trong ngoài biệt thự. Dạo xong, trong đầu cô không ngừng tính xem còn thiếu gì. Cửa sổ chống trộm, lưới sắt, rèm chắn sáng, bông cách âm, bồn nước, máy phát điện năng lượng mặt trời, điều hòa chịu nhiệt, giường đất... mấy cái đó còn chưa có. Hàng rào điện xung nếu mất điện sẽ vô dụng, cần thay thế. Xi măng, sơn, dây điện, đường ống... những vật liệu xây dựng này cũng phải dự trữ nhiều, để phòng khi nhà hỏng không có nguyên liệu sửa chữa. Cuối cùng là cửa dự phòng, kính chống đạn dự phòng, đồ điện dự phòng, đồ dùng nội thất dự phòng... Sau tận thế nhưng thứ này gần như không còn ai sản xuất. Không dự trữ vài chục bộ, cô cứ thấy bất an. Nhưng tạm thời chưa vội. Họ đã đặt vé máy bay sang nước M vào ngày mai, cần ưu tiên mua đủ vật tư sinh tồn quan trọng hơn như vũ khí, thuốc men, thực phẩm, quần áo, năng lượng... Nam Tinh cất điện thoại vào túi, cúi người chỉnh lại chiếc mũ hơi lệch của Bán Hạ: "Tô Diệu nhắn mời chúng ta trưa nay sang nhà ăn cơm." Tô Diệu năm nay 23 tuổi, là một ca sĩ nổi tiếng khắp thế giới. Anh ấy và Nam Tinh mỗi người phát triển ở một lĩnh vực khác nhau, theo lý thì chẳng liên quan gì đến nhau nhưng trên đời luôn có những tài khoản marketing vô đạo đức và fan nhàn rỗi cứ thích đặt hai người lên bàn cân: ai nổi hơn, ai đẳng cấp hơn, thậm chí còn bịa chuyện hai người ngoài mặt hòa khí nhưng trong tối thì như nước với lửa. Thực tế thì cả hai đều là sao nhí xuất thân, lại là bạn thân thiết hơn chục năm nay, đến mức cố ý mua nhà sát vách để làm hàng xóm. Một lúc sau, Nam Tinh nói: "Giờ tụi mình đi đón Kim Tử với Ngân Tử." Dạo này dọn nhà quá rối, Kim Tử với Ngân Tử lại to xác, mang theo bên người không tiện nên đành gửi tạm ở bệnh viện thú y. Nếu không nhanh đi đón, chắc chắn tụi nó sẽ giận anh cho mà xem! Còn Bán Hạ thì khác, cô là báu vật trong lòng Kim Tử và Ngân Tử, đám lông xù ấy làm gì nỡ giận cô được chứ? Quả nhiên, vừa gặp lại, Kim Tử với Ngân Tử lập tức chạy đến quấn lấy Bán Hạ, được cô xoa đầu xong thì đồng loạt trừng mắt nhìn Nam Tinh, ánh mắt như đang hỏi: Đồ đi dọn phân kia, ngươi muốn quỳ trước hay xin lỗi trước?