Chương 10

Trọng Sinh Mạt Thế, Có Nổi Điên Cũng Rất Bình Thường

Nhất Mai Viên Tử 16-09-2025 11:28:16

Cũng gọi liền năm cuộc, lần này tiêu hết 240. 000, thu về 10. 000 suất. Bụng no rồi, tinh thần cũng không thể để đói. Dưới gợi ý của Bán Hạ, Nam Tinh tìm một cửa hàng dịch vụ tải nội dung: "Chào bạn, đơn hàng này các bạn nhận không?" Anh gửi qua một danh sách đã chuẩn bị sẵn, nội dung gồm: phim điện ảnh, truyền hình, chương trình giải trí, video khoa học, video thể thao, tiểu thuyết, hoạt hình, ca khúc... không giới hạn thể loại, yêu cầu ghi đầy đủ vào 300 ổ cứng SSD 20TB, sao lưu thêm một bản, thời hạn 2 tháng. Bên kia có lẽ tưởng anh đang trêu chọc, nên khung chat mãi hiện trạng thái "đang gõ", cuối cùng gửi sang một câu: "Anh ơi, có khi anh chưa hiểu rõ khái niệm 20TB là gì nhỉ?" "Cho em phổ cập chút nha, 1TB = 1024GB, đấy là lý thuyết thôi, dung lượng thực tế của ổ 20TB khoảng 19. 5TB, tức là khoảng... GB." "Một bộ phim độ phân giải 1080p, dài 110 phút khoảng 10GB, tức là một ổ 20TB có thể chứa khoảng 1996 bộ phim." "Anh chắc chắn là muốn tải đầy 300 ổ 20TB chứ?" Chỉ từ dòng chữ đối phương gửi qua, Nam Tinh cũng cảm nhận được sự choáng váng, không khỏi bật cười: "Chắc chắn, à mà ổ cứng phải dùng loại X, tốt nhất trên thị trường hiện nay. Cứ yên tâm, tiền không phải vấn đề, tôi có thể chuyển đặt cọc trước cho yên tâm." "Vãi cả chưởng!" Khang Kiện nhìn tin nhắn trong khung chat không kìm được hét to. Cậu ta là sinh viên mới tốt nghiệp, vì chưa tìm được việc nên mở đại một tiệm dịch vụ tải file online nhưng bây giờ ai cũng tiện xem phim trên mạng, khách hàng cực kỳ ít. Lúc mới thấy đơn hàng 20TB kia, cậu ta còn định mắng một trận cho hả nhưng nghĩ nhỡ đâu đối phương là học sinh tiểu học không hiểu chuyện, để tránh làm tổn thương, cậu ta mới nhịn giải thích đàng hoàng. Ai ngờ cậu thấy cái gì? "Tiền không phải vấn đề?" Cậu ta thử gửi một đường link đặt cọc 200. 000 tệ. Nam Tinh hơi nhướng mày, dứt khoát thanh toán luôn. "Vãi! Vãi! Vãi!" Khang Kiện phấn khích hét loạn trong phòng, kết quả là bị mẹ cậu gầm lên như sư tử Hà Đông, cộng thêm hai cái đế dép gõ vào mông. Cậu ta uất ức xoa mông, gọi cho mấy đứa bạn thất nghiệp như mình: "Alo anh em, có job này làm không..." Liên hệ liền một mạch chín người, lúc này cậu ta mới sực nhớ: mình chưa bàn giá với đại gia! Khang Kiện vội mượn mẹ cái máy tính, cắm cúi tính toán. Ổ cứng 20TB hiệu X, giá 3. 999 tệ/cái, 600 cái là 2,3994 triệu. Thêm tiền công... Cậu ta nhíu mày suy tính một lúc, tạm tính công 200. 000 tệ đi, mười người chia đều, mỗi người mỗi tháng 10. 000 tệ. Đừng tưởng 10. 000 là cao, bọn họ cày tiền này bằng tóc rụng do thức đêm đấy! Tính xong, nhìn con số trên màn hình mà Khang Kiện phát hoảng đại gia... có khi nào bị dọa sợ không? Cậu ta hồi hộp gửi đường link sang. Nam Tinh liếc qua con số tính toán khá chính xác kia, ngón tay thon dài gõ chữ thành thạo: "Cậu cộng thêm phí vận chuyển với phí hội viên các nền tảng nữa nhé. Tôi vừa chuyển đặt cọc 200. 000 rồi, cậu làm thêm một link 2,45 triệu, thừa thì coi như tiền mua đồ ăn vặt, nước uống." Chắc bên kia là sinh viên ngây thơ thật, đến báo giá cũng ngốc nghếch thế kia. Mà anh, là người trưởng thành đã đi làm, không nỡ ép giá. Ngoài ra còn một lý do nhỏ: mong bên kia thấy mình chịu chi thoải mái thì sẽ nghiêm túc làm, không nhồi nhét linh tinh. Bên kia rất nhanh gửi lại một gói nhãn dán động và một đường link mới. Trong nhãn dán là một người que đang vừa khóc ròng vừa dập đầu, miệng hét to: "Cảm ơn ông chủ! Chúc ông chủ phát tài!" Nam Tinh bật cười, thanh toán xong cất điện thoại, quay sang ghế phụ hỏi Bán Hạ: "Mệt không? Mệt thì về khách sạn nghỉ chút nhé." Không về nhà là vì anh đã nhờ trợ lý gọi công ty chuyển nhà, giờ nhà chắc đang bừa bộn, về cũng không nghỉ ngơi được. Bán Hạ khẽ lắc đầu. Ban đầu Nam Tinh nhất quyết không cho cô đi cùng, muốn cô ở nhà nghỉ ngơi. Là cô níu áo anh, mắt nhìn tha thiết không buông, anh mới đành đưa theo. Cô sao nỡ để mình làm chậm tiến độ tích trữ hàng chứ?