Chương 1

Trọng Sinh Mạt Thế, Có Nổi Điên Cũng Rất Bình Thường

Nhất Mai Viên Tử 16-09-2025 11:28:16

Bán Hạ ôm chặt lấy cây biến dị cấp tám đang muốn bỏ chạy, liều mạng kích hoạt dị năng tự tử. Giây cuối cùng trước khi phát nổ, cô lưu luyến nhìn vùng đất đầy vết tích chiến đấu dưới chân. Hai năm trước chồng cô chết không toàn thây tại nơi này. Giờ đây cô cũng sẽ bỏ mạng ở đây. Như vậy có tính là đã thực hiện lời thề "cùng chăn gối khi sống, cùng mộ phần khi chết" với anh không? "Bùm!" "Bùm!" Hai tiếng nổ lớn vang dội khiến cả ngọn núi và thành phố lân cận bị san thành bình địa trong nháy mắt. Tại văn phòng căn cứ an toàn cách đó hơn năm trăm cây số, các quản lý căn cứ đang họp đều đồng loạt đứng bật dậy, ánh mắt kinh ngạc xen lẫn khó hiểu nhìn về phía đám mây hình nấm khổng lồ đang bốc lên ngoài cửa sổ. Người lãnh đạo rưng rưng nước mắt, nhìn bức thư tuyệt mệnh đặt trên bậu cửa sổ sáng nay... Căn cứ lại mất đi một chiến sĩ! "Đứng nghiêm! Chào!" Cô đứng thẳng lưng, tay phải nhanh chóng giơ lên, năm ngón tay khép chặt hướng về phía đám mây hình nấm mà nghiêm trang hành lễ. ... "Hu hu hu hu, Bán Hạ! Bao giờ chị mới tỉnh lại, em sợ quá!" Bán Hạ bừng tỉnh khỏi cơn mê trong tiếng khóc nức nở. Không phải người tự bạo sẽ nổ tung thành sương máu, thi thể tiêu tán sao? Tại sao cô vẫn còn sống? "Thiên Thiên, đừng khóc nữa." Kẻ đang khóc nức nở chính là cái cây biến dị cộng sinh với cô khi cô thức tỉnh dị năng hệ Mộc tên Thôn Thiên Thụ. Thôn Thiên Thụ trời sinh ham ăn, không chỉ nuốt được động thực vật đột biến và tinh hạch của xác sống mà đến cả đồ ăn bình thường nó cũng có thể nuốt chửng rồi chuyển hóa thành dưỡng chất cho bản thân và bạn đồng hành, hoàn toàn không để lại tác dụng phụ nào. Cũng nhờ năng lực "háu ăn" độc nhất vô nhị ấy mà trong vòng hai năm, cô có thể nâng dị năng lên cấp sáu, đủ sức báo thù cho Nam Tinh. "Hu hu, chị Bán Hạ, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi, làm em sợ chết đi được!" Thôn Thiên Thụ vừa khóc vừa sụt sùi, à không, nó đâu có nước mũi, đến cả nước mắt cũng là nhựa cây chảy ra. "Thiên Thiên sợ gì vậy?" Toàn thân Bán Hạ rã rời, chẳng có chút sức lực nào. "Ợ!" Tiếng khóc của Thôn Thiên Thụ lập tức im bặt. Tiếp đó giọng nó đầy chột dạ: "Bán Hạ, em... em nghĩ chắc chắn chết rồi nên dứt khoát làm con ma no bụng, nuốt luôn cây biến dị cấp tám." Nói xong nó lại sụt sùi: "Tỉnh lại rồi mới phát hiện chúng ta không chết mà bị bắt vào phòng thí nghiệm. Hu hu hu, Bán Hạ, em có lỗi với chị!" Bán Hạ chấn động. Chẳng phải phòng thí nghiệm đã bị căn cứ quét sạch rồi sao? Lẽ nào còn kẻ trốn thoát? Cô muốn mở mắt quan sát xung quanh nhưng mí mắt nặng trịch như bị dán kín bằng keo, đến ngón tay cũng không nhúc nhích nổi! Lòng cô dần trĩu xuống. Sau tận thế, trật tự xã hội sụp đổ nên nhiều người trượt dài vào con đường không có nhân tính. Phòng thí nghiệm chính là một trong những nơi khét tiếng như vậy. Chúng núp dưới danh nghĩa "vì tương lai nhân loại", ngầm tiến hành vô số thí nghiệm tàn nhẫn với cả sinh vật đột biến lẫn người thường. Trước khi bị căn cứ tiêu diệt thì chúng đã tra tấn, mổ xẻ ít nhất mấy chục người biến dị, hàng trăm người thường, hơn ba mươi con xác sống, hơn hai mươi động vật biến dị và hơn mười cây biến dị! Bán Hạ nghĩ mãi không ra tại sao mình lại rơi vào tay phòng thí nghiệm? Chẳng lẽ là vì bí mật đó? Cô bình tĩnh thầm nói với Thôn Thiên Thụ: "Thiên Thiên, đừng khóc nữa. Hình như dị năng của chị bị phong ấn rồi, em có biết chuyện gì xảy ra không?" Thôn Thiên Thụ nấc nghẹn: "Xin... xin lỗi Bán Hạ, lúc em tỉnh lại thì chị đã bị bắt rồi. Trên người chị cắm đầy dây đầy ống, bị tra tấn thê thảm lắm..." Bán Hạ không nói gì thêm. Cô cảm nhận được có người đang đến gần. Cảm giác bị động mặc người xâu xé thế này thật sự rất tệ! "Suỵt, có người đến!" Thôn Thiên Thụ lập tức im bặt. Bán Hạ thả chậm nhịp thở, giả vờ vẫn còn hôn mê. Cuối năm thứ ba sau tận thế, cơ thể người biến dị đã được tăng cường toàn diện. Dù bị phong ấn dị năng nhưng cô vẫn cảm nhận rõ ràng có hai người phụ nữ đang đẩy xe nhỏ bước vào. ...