Chương 3

Trọng Sinh Mạt Thế, Có Nổi Điên Cũng Rất Bình Thường

Nhất Mai Viên Tử 16-09-2025 11:28:16

Không chỉ tiếp tục tung tin bịa đặt, còn có người tìm đến tận trường ném trứng, hắt nước bẩn vào mặt cô. Khi ấy cô chỉ là một cô bé nhút nhát rụt rè, chuyện "phá cách" nhất trong đời cũng chỉ là thầm yêu người bạn từ nhỏ. Chẳng bao lâu tinh thần đã sụp đổ, mắc trầm cảm nặng và rối loạn lo âu, rồi một đêm nọ phát bệnh nhảy từ sân thượng biệt thự xuống. Nhờ Nam Tinh và chú chó trong nhà phát hiện kịp thời, cộng thêm biệt thự chỉ cao ba tầng nên cô không chết ngay mà trở thành người thực vật, mãi đến năm thứ ba của tận thế mới tỉnh lại. Sau tận thế, xã hội hoàn toàn hỗn loạn nên chuyện ăn thịt người cũng không còn là điều xa lạ. Trong ba năm đó, Nam Tinh phải chịu đựng biết bao khổ cực mới có thể giữ cô sống sót. Nhưng mỗi lần cô hỏi thì Nam Tinh đều cười nhạt nói không vất vả, ngược lại còn thấy may mắn vì cuối cùng đã đợi được cô tỉnh lại. Sao có thể không vất vả được chứ? Bán Hạ nhớ lại chuyện xưa mà tim thắt lại, đau đớn không thở nổi! "Bíp bíp!" Tiếng máy theo dõi tim vang lên. Nam Tinh vừa bước ra khỏi văn phòng bác sĩ điều trị liền quay đầu chạy như bay về phía quầy y tá, miệng lớn tiếng gọi: "Bác sĩ! Y tá!" Bán Hạ giật mình nhìn về phía cửa phòng bệnh. Nam Tinh, là anh sao Nam Tinh? "@#..." Cô muốn gọi anh lại, nhưng vẫn không thể phát ra âm thanh. Chẳng lẽ vùng não tổ chức ngôn ngữ của cô đã gặp vấn đề rồi? Chẳng trách kiếp trước tỉnh lại xong thì bị di chứng nói năng chậm chạp. Bán Hạ gắng sức điều động dị năng để chữa lành cơ thể nhưng năng lượng lại quá ít ỏi. Cô vội nhắm mắt lại cảm nhận kỹ dị năng trong người, kết quả khiến cô giật mình kinh hãi. Tại sao dị năng của cô và Thiên Thiên lại tụt xuống chỉ còn cấp hai thôi? Không gian đen trắng từng mở rộng đến mười nghìn km2 và cao đến một ngàn mét giờ sao đây? Chưa kịp hỏi thì Thôn Thiên Thụ đã buồn rầu nói: "Em tỉnh lại đã thấy nó như vậy rồi." Kiếp trước cả hai đều đạt cấp sáu, phối hợp với nhau thậm chí có thể vượt cấp đánh bại đối thủ cấp tám. Không gian đen trắng khi ấy chỉ bằng một phần mười bây giờ nhưng cá đen có thể khiến vật phẩm bên trong ngưng đọng thời gian, cá trắng thì có thể trồng trọt, nuôi dưỡng động vật. Thậm chí còn có một con suối nhỏ bằng bề rộng cánh tay làm nguồn nước. Còn hiện tại cả hai chỉ còn cấp hai, đủ để làm thức ăn cho động thực vật biến dị thôi. Không gian rộng gấp mười lần nhưng đất trồng đã bị vụ nổ phá hủy, suối cũng cạn khô, còn vật phẩm thì biến mất sạch sẽ. Thôn Thiên Thụ suýt khóc òa thì thấy một người đàn ông xa lạ đang nắm tay Bán Hạ mà khóc như mưa. Sao người này lại giành việc của mình thế? "Chúc mừng!" Bác sĩ Ngụy Chính Minh vỗ vai Nam Tinh an ủi đôi chút. Cô gái trên giường từng nhận mười lần thông báo nguy kịch trong suốt bảy tháng nằm viện. Ba ngày trước vì suy đa tạng nghiêm trọng nên được chuyển đến tay ông, sáng nay mới từ phòng ICU trở lại phòng bệnh thường. Thú thật, lúc nghe tiếng gọi thất thanh kia thì tim ông cũng giật thót, thầm nghĩ chắc cô bé này không qua khỏi rồi. Không ngờ lại tỉnh dậy được! Đây đúng là một kỳ tích y học đáng để viết luận văn! Tuy nhiên ông vẫn cần đưa cô bé đi kiểm tra toàn diện, không thể để chàng trai kia cứ khóc mãi được! Nam Tinh lau mặt: "Xin lỗi, tôi mừng quá!" Nam Tinh cố gắng đọc khẩu hình của Bán Hạ: "Về... nhà... ? Em nhớ nhà sao?" Bán Hạ cố gắng chớp mắt ra hiệu anh đoán đúng. Hôm nay là ngày thứ ba cô sống lại. "Đợi em hồi phục hoàn toàn rồi hãy về nhà được không?" Nam Tinh cúi xuống hôn nhẹ lên má cô, ánh mắt đầy lo lắng và yêu thương."Em vừa mới tỉnh, anh không yên tâm." Nếu trong hoàn cảnh bình thường, đương nhiên Bán Hạ muốn ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng. Nhưng bây giờ cách thời điểm tận thế mà kiếp trước Nam Tinh từng nói chỉ còn chưa đầy ba tháng, làm sao có thể phí thời gian nằm viện vô ích? Cô tiếp tục cầu xin bằng ánh mắt: "Về... nhà..."