Trọng Sinh Mạt Thế, Có Nổi Điên Cũng Rất Bình Thường
Nhất Mai Viên Tử16-09-2025 11:28:15
Nam Tinh hoàn toàn không bất ngờ trước thái độ của tụi nó, vì phần lớn lũ lông xù đều có kiểu tính cách "trên kính già, dưới yêu trẻ, ở giữa thì đánh cho thỏa".
Trong mắt Kim Tử và Ngân Tử, Bán Hạ là "trẻ nhỏ" cần được bảo vệ hết mức, còn anh chắc là cái "ở giữa" để tụi nó tha hồ đánh đập? Nam Tinh xoa mạnh đầu mèo đầu chó đang hằm hằm không vui: "Về nhà ăn đồ hộp nào."
Kim Tử lập tức đổi thái độ, vẫy đuôi dính chặt lấy chân anh, còn Ngân Tử lạnh lùng nhảy lên xe, liếc anh với ánh mắt băng giá: Ngươi nghĩ ta trông giống đứa thiếu đồ hộp lắm à?
Ngân Tử là một con mèo có tiền tiết kiệm. Lúc chụp ảnh tạp chí chung với Nam Tinh, nó nhận được một khoản thù lao khá lớn, số tiền đó được Bán Hạ mở riêng một tài khoản để cất giữ, đủ cho nó ăn đồ hộp cả đời.
Nam Tinh chẳng buồn chấp, bế Kim Tử lên xe, rồi lái xe về nhà.
Trên đường, anh hỏi Bán Hạ: "Bán Hạ, sau này động vật biến dị có to lên không?"
Bán Hạ nhớ tới những con chó quân sự từng thấy ở căn cứ, khẽ gật đầu: "Chó to như hổ; mèo, to như chó."
Nghĩa là về sau, Kim Tử và Ngân Tử có thể to lên gấp mấy lần? Nam Tinh bình tĩnh gật đầu: "Được, đến lúc đó mua thêm nhiều hạt cho mèo với chó."
Không thì nuôi không nổi phiên bản biến dị của Kim Tử và Ngân Tử mất!
Nam Tinh đón Kim Tử và Ngân Tử về nhà, sau đó đẩy Bán Hạ đến siêu thị mua một giỏ nho sữa mà Tô Diệu thích ăn. Bây giờ đúng mùa nho sữa chín rộ, mùi thơm nhè nhẹ tỏa ra ngay cả khi còn trong bao bì. Hai người xách giỏ trái cây, gõ cửa nhà Tô Diệu.
Tô Diệu vừa mở cửa đã nhìn ngay về phía Bán Hạ, trong mắt đầy chân thành và vui mừng: "Bán Hạ, chúc mừng em xuất viện, nhất định phải mau chóng khỏe lại nhé!"
Bán Hạ cố gắng cong môi: "Cảm ơn."
Tô Diệu hơi bất ngờ, Bán Hạ mới tỉnh được mấy ngày mà trạng thái đã tốt đến vậy, xem ra Nam Tinh cuối cùng cũng qua được đoạn gian khổ. Anh ta lại quay sang Nam Tinh bĩu môi: "Tới chơi thôi mà còn mang trái cây làm gì?" Nói thì nói vậy nhưng tay đã nhanh chóng nhận lấy giỏ trái cây.
Nam Tinh quá quen với tính nết bạn mình, đẩy Bán Hạ theo sau anh ta bước vào sân. Trong sân trồng rất nhiều cây quế, tháng mười đúng mùa hoa nở, mùi hương ngọt dịu ngập tràn không khí.
Hoa quế là loài mà bạn gái của Tô Diệu, Phương Vân Vân thích nhất. Hai người dự định sẽ đăng ký kết hôn vào cuối năm sau.
Phương Vân Vân hơn Tô Diệu bảy tuổi, fan của anh phản đối dữ dội, cho rằng cô ấy không xứng với anh ta. Nhưng thực tế Phương Vân Vân không hề tầm thường ngoại hình xuất sắc, tính cách thẳng thắn, công việc thành công.
Trong mắt Nam Tinh, hai người họ đúng là một cặp trời sinh. Tô Diệu vừa ăn vừa không nhịn được thở than với Nam Tinh: "Cậu biết bây giờ mọi người bị gọi bằng cái biệt danh gì không?"
Bán Hạ và Nam Tinh đồng loạt nhìn sang, đầy thắc mắc.
Tô Diệu nói: "Cặp đôi não yêu điên cuồng bỏ nghề."
Bán Hạ ngạc nhiên nhìn Nam Tinh, lúc này cô mới nhớ lại lúc mới tỉnh dậy hình như có nghe y tá bàn tán về tin hot anh tuyên bố rút lui khỏi giới, vậy mà mấy ngày nay anh chưa từng nhắc đến.
Nam Tinh cúi đầu giải thích với cô: "Anh không cố ý giấu em, chỉ là cảm thấy chuyện này không có gì to tát."
Rồi quay đầu lườm Tô Diệu một cái nói vớ vẩn gì trước mặt Bán Hạ vậy, quên cô từng vì chuyện gì mà đổ bệnh rồi à?
Tô Diệu ho nhẹ tỏ vẻ áy náy, anh thật không ngờ Nam Tinh chưa nói chuyện rút lui với Bán Hạ, vội chuyển đề tài: "Ăn cơm đi, ăn cơm đi."
Một lát sau, anh ta lại không nhịn được buôn chuyện: "Cậu còn nhớ cái tên tiểu minh tinh hay cố tình gây sự với cậu không, tên là gì nhỉ, Hào Hào gì đó?"
Nam Tinh bình tĩnh bóc tôm, bóc xong đút vào miệng Bán Hạ: "Lý Tử Hạo."
Tô Diệu cảm thấy bị nhồi một cục "cẩu lương", ai mà chẳng có vợ, lát nữa anh ta sẽ gọi ngay cho vợ mới được!