Trọng Sinh Mạt Thế, Có Nổi Điên Cũng Rất Bình Thường
Nhất Mai Viên Tử16-09-2025 11:28:15
Nam Tinh suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là tụi mình đi mua trà nhé?"
Bán Hạ gật đầu đồng ý, cô và Nam Tinh đã bàn bạc xong từ trước nhưng vật tư lớn sẽ được mua ở nước ngoài. Thứ nhất là bởi phần lớn tiền của họ đều nằm ở nước ngoài, thứ hai là trong nước không tiện trữ hàng số lượng lớn, dễ bị cơ quan chức năng "sờ gáy"; và cuối cùng, cũng là điểm quan trọng nhất: họ muốn để lại thêm một cơ hội sinh tồn cho đồng bào.
Tuy nhiên, các loại gia vị, trà và đồ khô như lạp xưởng thì do giá cả hợp lý nên họ quyết định sẽ mua một phần ở trong nước. Ngoài ra, thịt heo cũng định mua một phần trong nước vì heo ở nước ngoài không bị thiến, mùi rất hôi.
Dù trong thời mạt thế có cái ăn đã là may mắn, không nên quá kén chọn nhưng họ chẳng thiếu tiền, cũng không cần phải chịu đựng. Họ đến chợ đầu mối trà lớn nhất thành phố A. Nam Tinh đã liên hệ trước với chủ cửa hàng qua mạng.
Cô được Nam Tinh đẩy xe đến trước một cửa tiệm tên là "Vân Hoa". Vân Hoa tức trà ngon, trà quý nghe tên thôi đã biết chủ tiệm là người có học. Chủ tiệm họ Hoa, là một chị gái hơn ba mươi tuổi.
Chị Hoa mặc một chiếc sườn xám lộng lẫy sang trọng nhưng bản thân chị lại toát lên vẻ thanh nhã, hai yếu tố tưởng như đối lập đặt cạnh nhau lại không hề xung đột, ngược lại còn tôn nhau lên.
Bán Hạ không ngờ rằng sự sang trọng và thanh nhã hai từ tưởng chừng chẳng thể đứng chung một chỗ lại có thể hội tụ trong cùng một người, bất giác nhìn chị ấy thêm vài lần đầy tò mò.
Chủ tiệm Hoa lấy quạt tròn che khóe môi đang cong lên, cô bé này đúng là có con mắt tinh tường, khác hẳn gã trai trẻ này, chỉ liếc nhìn chị một cái đã quay đi, suýt nữa khiến chị tưởng sức hút của mình giảm rồi chứ. Nhưng mà làm ăn là làm ăn, cô bé có dễ thương đến mấy thì cũng không thể giảm giá.
Chủ tiệm Hoa hất cằm ra hiệu cho nhân viên phía sau: "Giá nhập." Rồi bổ sung thêm một câu: "Không mặc cả."
Nam Tinh đã nghe nói từ trước về tính cách của chị Hoa, nên không cảm thấy bị lạnh nhạt, nhận lấy bảng giá rồi dịu dàng hỏi ý kiến Bán Hạ. Cuối cùng, họ đặt tổng cộng 1,5 triệu tệ tiền trà.
Bán Hạ không rành trà, cô chọn luôn 500 ngàn trà hạng sang để dành uống, còn 1 triệu là loại trung và trung thấp để dùng đổi hàng, vừa thực tế lại không gây chú ý.
Với chủ tiệm Hoa đang sở hữu mấy ngọn núi trà, đơn hàng 1,5 triệu này cũng chẳng đáng là bao, nên cả hai nhanh chóng ký hợp đồng. Chủ tiệm cam kết trước 10 giờ sáng mai sẽ chuẩn bị xong hàng, Nam Tinh sẽ đến lấy trước 11 giờ.
Ngày hôm sau.
"Bán Hạ" Nam Tinh hôn nhẹ lên trán cô: "Anh đi lấy trà, nhiều nhất một tiếng sẽ quay lại. Anh để điện thoại bên gối em, có chuyện gì bảo Thiên Thiên gọi cho anh nhé."
Chuyện vật tư càng ít người biết càng tốt, nên anh thuê một chiếc xe tải thùng dài 9,6 mét, tự mình lái đi lấy hàng.
"Vâng!"
Bán Hạ mắt không rời bóng lưng Nam Tinh cho đến khi cánh cửa đóng lại, không còn thấy anh đâu nữa, lúc này cô mới vận dụng dị năng chữa trị cơ thể. Kiếp trước, sau khi tỉnh lại, ngoài cơ thể yếu ớt ra thì cô còn mang nhiều di chứng, đi đứng và nói chuyện đều chậm chạp. Nhưng kiếp này cô đã sớm bắt đầu dùng dị năng chữa trị, chắc sẽ không để lại di chứng chứ?
"Bán Hạ," Thôn Thiên Thụ an ủi: "Sau này nhất định sẽ không có di chứng gì đâu."
Bán Hạ khẽ thở dài, nhìn cánh tay gầy trơ xương của mình. Cô cao một mét sáu chín, sáng nay cân nặng chỉ có 56 cân.
Thông thường, thực vật nhân trong điều kiện chăm sóc tốt sẽ ngày càng đầy đặn. Cô càng lúc càng gầy là do trong lúc hôn mê bị suy đa tạng nhiều lần, lúc nghiêm trọng nhất đã cận kề cái chết.
Dù Nam Tinh đã che kín hết gương trong nhà, cô vẫn từng thấy bóng mình phản chiếu mờ mờ trên cửa kính bên đường hay cửa xe. Nói là xấu còn nhẹ, trông cứ như một cái xác khô biết đi. Thật không hiểu với gương mặt này mà Nam Tinh còn hôn nổi cô kiểu gì!