Trọng Sinh Mạt Thế, Có Nổi Điên Cũng Rất Bình Thường
Nhất Mai Viên Tử16-09-2025 11:28:16
Nam Tinh vừa đẩy xe tới cửa, đã nghe trong nhà vang lên tiếng sủa phấn khích của Kim Tử và tiếng kêu gấp gáp của Ngân Tử.
"Chắc là ngửi thấy mùi của em rồi." Nam Tinh cười nói.
Quả nhiên, cửa vừa mở, Kim Tử và Ngân Tử lập tức lao vọt qua người Nam Tinh, phấn khích cọ rối rít vào Bán Hạ. Bán Hạ muốn đưa tay xoa đầu chúng nhưng tay không chút sức lực. Cô vừa định nhờ Nam Tinh giúp thì anh đã như hiểu ý, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa đầu Kim Tử và Ngân Tử.
Bộ lông của chúng vừa mềm vừa thơm, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể chúng truyền qua lớp lông ấy! Nước mắt Bán Hạ bất chợt tuôn trào cô như thể cuối cùng cũng cảm nhận được thực sự mình đã sống lại!
Nam Tinh cúi đầu ôm lấy thân thể gầy gò của cô, nghẹn ngào: "Bán Hạ, chào mừng em về nhà."
Chào mừng em trở lại với thế giới sống động này!
Bán Hạ khẽ cào lòng bàn tay Nam Tinh, mấp máy môi nói không thành tiếng: "Giám... sát..."
Nam Tinh nhận ra khẩu hình của cô, khựng lại một chút rồi đứng dậy, cầm thiết bị dò camera đi một vòng quanh phòng, kiểm tra đến ba lần mới dừng.
Bán Hạ thấy vậy chỉ biết cười khổ trong lòng. Nghĩ cho cùng, chuyện năm xưa cô và Nam Tinh có gì sai đâu? Chẳng qua là xui xẻo, bị một kẻ có quyền thế mà đầu óc lại không bình thường bám lấy thôi. Người bị tâm thần giết người thì có phải chịu trách nhiệm pháp luật không?
Rốt cuộc trong những người sống sót trở về từ mạt thế, có mấy ai còn bình thường?
Vậy cô có thể...
Không được!
Không được, bây giờ trật tự vẫn chưa sụp đổ, cô không thể hành động nông nổi!
"Bán Hạ... ?"
Bán Hạ hoàn hồn từ dòng suy nghĩ lan man, nhìn Nam Tinh đang lo lắng, mấp máy môi nói: "Đừng sợ." Sau đó kích hoạt dị năng, đưa anh vào không gian Âm Dương ngư đen trắng.
Không gian Âm Dương ngư là bí mật lớn nhất của cô, một khi bị người ngoài biết sẽ gây ra sóng gió máu me.
Nhưng Nam Tinh thì khác, anh chưa bao giờ nhòm ngó bất kỳ thứ gì của cô, thậm chí còn muốn dâng hết mọi thứ mình có cho cô: tên ghi trên sổ đỏ là của cô, tiền lương đều chuyển vào tài khoản cô, người thừa kế di sản cũng là cô...
Vừa bước vào không gian, Thôn Thiên Thụ "vù" một tiếng bật rễ chui khỏi đất, vừa khóc vừa lao về phía cô: "Oa"
Nam Tinh theo phản xạ bước lên chắn xe lăn ra sau lưng, cảnh giác nhìn Thôn Thiên Thụ.
Thôn Thiên Thụ khựng lại, rồi lập tức cúi gằm mặt, vừa chui đầu vào hố vừa khóc nức nở: "Bán Hạ không thích em nữa rồi, từ nay em chỉ là một cái cây tội nghiệp không ai thương! Hu hu hu!"
Nam Tinh không biết nói gì. Anh còn tưởng cái cây hình thù kỳ quái này sẽ gây hại cho Bán Hạ, ai ngờ lại là một kẻ mít ướt hết sức...
Bán Hạ vội truyền ý niệm an ủi Thôn Thiên Thụ: "Thiên Thiên, chúng ta là đồng đội kề vai chiến đấu, là bạn chiến hữu, sao chị có thể không thích em được chứ?"
Thôn Thiên Thụ vừa khóc vừa mách lẻo: "Chồng chị không thích em, hu hu, trước kia chị còn nói hắn là người tốt nhất trên đời!"
Bán Hạ nghe vậy có hơi đỏ mặt. Cô vẫn luôn gọi Nam Tinh là chồng với Thiên Thiên nhưng thật ra bây giờ hai người mới chỉ là vợ chồng chưa cưới. Lúc xảy ra chuyện, cô mới mười chín, Nam Tinh hai mốt cả hai đều chưa đủ tuổi kết hôn.
Tới lúc vừa đủ tuổi, cô lại rơi vào hôn mê sâu, không thể thể hiện ý chí kết hôn, các cơ quan liên quan đương nhiên sẽ không cấp giấy chứng nhận. Sau đó nữa, là mạt thế nơi mà sống sót đã là một kỳ tích...
Nhưng giờ không phải lúc nghĩ mấy chuyện đó. Cô kiên nhẫn dỗ dành Thôn Thiên Thụ đang khóc ròng: "Nam Tinh không cố ý đâu, anh ấy tưởng em muốn hại chị. Chị không nói được, em tự giải thích với anh ấy được không?"
Cô còn dùng đồ ăn dụ dỗ: "Nam Tinh nấu ăn ngon lắm. Nếu em làm bạn với anh ấy, sau này có thể ăn đồ ngon suốt ngày!"
Thôn Thiên Thụ vốn không cưỡng lại được món ăn ngon, nghe vậy thì ngượng ngùng chạy đến trước mặt Nam Tinh: "Chào chồng của Bán Hạ, em là Thiên Thiên, một Thôn Thiên Thụ thông minh lanh lợi. Em và Bán Hạ là bạn tốt, bạn thân. Anh có bằng lòng làm bạn với em không?"