Chương 50

Ngọc Bội Thái Tử Gia

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa 13-11-2025 22:49:27

"Con trai nào dám!" Trường Hưng Hầu nói: "Mẫu thân nói vậy nghe nghiêm trọng quá! Cũng may Nhị ca đã lớn, chờ mấy năm nữa sẽ tìm cho nó một người vợ môn đăng hộ đối. Vậy là nương có người giúp rồi." Sở lão phu nhân không nói gì, ngầm chấp thuận. Không thể nhờ cậy con dâu, bà phải nhìn xa hơn, chọn một đứa cháu dâu tốt. Chờ về sau, giao quyền quản lý cho cháu dâu, phụng dưỡng Triệu thị là được. "Mẫu thân, nương nói xem, Hoài Lăng vương phủ có đồng ý để Sở Cẩm Dao làm thế tử phi không?" "Vì sao không được?" Sở lão phu nhân hừ lạnh: "Luận dòng dõi, chúng ta gả cao nhưng luận nhân tài, Cẩm Dao quá xứng. Mặc dù nhà bọn họ là quận vương phủ nhưng cũng chỉ là vương khác họ, các gia đình trong kinh thành sẽ không cho cháu gái mình đến đây lập gia đình đâu. Lâm gia nghĩ mình có thể dựa vào người trong nhà để nuốt chức thái tử phi béo bở sao? Dùng ngôi vị thế tử phi đổi lấy sự nâng đỡ của Trường Hưng Hầu phủ, có chỗ nào thiệt đâu. Huống hồ, Cẩm Dao rất có tài, cũng không tính chiếm lợi nhà bọn họ." Trường Hưng Hầu đáp: "Mẫu thân nói đúng." Ông hiểu, đây là một mối nhân duyên tốt. Đợi Sở Cẩm Dao trở thành thế tử phi, Trường Hưng Hầu phủ và Hoài Lăng vương phủ sẽ bị buộc chặt vào nhau. Hai nhà hợp lực tranh vị trí thái tử phi, cùng hưởng vinh quang. Chờ chuyện thành, Lâm gia sẽ vì vị trí hoàng hậu trong tương lai mà gia tăng lợi thế, tất sẽ có biện pháp để thái tử đồng ý kéo dài tước vị cho Trường Hưng Hầu. Hai nhà Sở-Lâm hỗ trợ lẫn nhau, lợi ích vững chắc, lâu dài. Huống hồ, còn có một chuyện nữa lão phu nhân không nói với Trường Hưng Hầu. Với con mắt của người từng trải, bà nhìn ra được thế tử của quận vương phủ rất thích Sở Cẩm Dao. Dưới mái hiên hôm đó có biết bao nhiêu cô nương mà thế tử chỉ tìm mình Sở Cẩm Dao nói chuyện, xong còn vì Sở Cẩm Dao ra mặt giải thích nữa. Lão phu nhân cười nhẹ. Con cháu tự có phúc của con cháu, bà đứng nhìn là được. Thang Tín Nghĩa đột ngột xuất hiện rồi đột nhiên biến mất không lí do khiến người ở Thái Nguyên bàng hoàng vô cùng, không yên tâm sống nổi. Khoảng thời gian ấy, vô luận là quan gia hay phu nhân tiểu thư cũng không có tâm trạng dự tiệc làm khách. Đến Hoài Lăng vương phủ vạn người chú ý cũng không sợ mất mặt, chủ động lùi thời gian tổ chức tiệc. Tất cả mọi người đều mong ngóng. Thái tử có ý gì? Mà trung tâm của nỗi sợ ấy lại vất vả chạy về Đại Đồng. Vừa đến nơi, quần áo chưa kịp thay, chỉ vội lau qua mặt liền xốc áo choàng chạy đến hành cung. Tiểu Lâm Tử dẫn Thang Tín Nghĩa đến trước mặt Tần Nghi. Nhìn thấy Tần Nghi ngồi nghiêm chỉnh sau bàn dài, hai chân ông ta mềm nhũn. Người thanh danh hiển hách, kẻ khác nghe tiếng đã sợ mất mật lúc này lại quỳ xuống: "Điện hạ!" Thang Tín Nghĩa rối bời. Suốt một tháng nay, ông ta bôn ba khắp nơi, mấy lần sợ hãi đến tuyệt vọng. Giờ thấy Tần Nghi nghiêm chỉnh ngồi đó, bao lời muốn nói cuối cùng chỉ thành một câu nức nở: "Điện hạ, ngài không có việc gì là tốt rồi." Thái độ của Tần Nghi cực kỳ lãnh đạm. Hắn buông quân báo mấy ngày nay ra, nhìn Thang Tín Nghĩa bằng đôi mắt không chút cảm xúc: "Thang Tín Nghĩa, ta hỏi ngươi. Ngày ấy ở thành Thái Nguyên, ngươi đã làm cái gì?" Nghe vậy, Thang Tín Nghĩa đang quỳ trên mặt đất ngạc nhiên. Ông ta nhanh chóng xem xét qua một lượt chuyện xảy ra, Thái Nguyên có nhân vật quan trọng nào sao? Sao lại chọc tức thái tử chứ. Lần này ông ta đi Thái Nguyên, không thờ ơ với nhân tài nào mà... Không đợi nghĩ ra ngọn nguồn, Thang Tín Nghĩa đã quỳ rạp trên mặt đất, nhanh chóng nhận tội: "Là nô tài không tốt. Nô tài ngu dốt, không biết mình phạm phải sai lầm gì, thỉnh điện hạ chỉ điểm." "Lúc ở trong thành, ngươi có đụng phải... đứa bé nào không?" Thang Tín Nghĩa ngẫm lại, giờ mới ngờ ngợ: "Điện hạ đang nhắc tới việc đấy sao?" Đấy chỉ là việc ngoài ý muốn thôi. Thang Tín Nghĩa kinh ngạc đến không thốt được câu nào, nhìn Tần Nghi nghiêm mặt, không nói không cười quan sát mình. Tay chân Thang Tín Nghĩa lạnh băng, lưng không ngừng đổ mồ hôi. Ông ta lần nữa cung kính dập đầu xuống đất, nói: "Nô tài khi đó tìm điện hạ đến sốt ruột, nên mới sơ suất. Là nô tài không tốt. Nếu để thiệt mạng người, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của điện hạ." "Thang Tín Nghĩa, ngươi hay cùng ta xuất quan, truy kích người Tác-ta, ngươi cũng phải biết làm quan của dân chúng rất không dễ dàng. Ta ở Đại Đồng phòng thủ, chính là để dân chúng có cuộc sống bình an. Ta không muốn thấy bất kỳ kẻ nào ở Đông cung ra bên ngoài làm hại đến tính mạng của thảo dân. Nếu không, ta sao có thể đánh lại người Tác-ta, cần gì phải đối tốt với các ngươi." Trong phòng còn có rất nhiều gia nhân đứng ngồi không yên, tất cả đều quỳ xuống. Ngay cả nơi không bằng phẳng cũng bất chấp. Thang Tín Nghĩa dập đầu thật mạnh ba lần, mặt như sắp dán xuống đất, nói: "Là nô tài đáng chết, nô tài sẽ đi lĩnh phạt." Dù sao Thang Tín Nghĩa cũng là chi thần có công. Tần Nghi châm biếm đủ rồi thì không làm Thang Tín Nghĩa mất mặt thêm nữa. Tần Nghi quay đầu tiếp tục xem quân báo, đảo mắt quan sát hai tên tộc trưởng mới bị bắt nhốt đưa đến đây báo cáo, nhẹ nhàng nói: "Đứng lên đi." Thang Tín Nghĩa tạ ơn, chậm rãi đứng lên. Ngoài phòng những người khác cũng lục đục đứng lên. Thang Tín Nghĩa khom người đợi một hồi. Thái tử không lên tiếng, ông ta cũng không dám tự chủ trương. Quả nhiên, Tần Nghi trả lời quân báo xong, bâng quơ hỏi: "Ngươi ở Thái Nguyên gặp những ai?" Thang Tín Nghĩa cẩn thận nghiền ngẫm dụng ý của Tần Nghi. Thái tử đang thử thăm dò xem ông ta có kết bè kết cánh hay không hả? Thang Tín Nghĩa cẩn thận trả lời: "Nô tài chỉ gặp Trường Hưng Hầu, ngày ấy trên đường nô tài va phải đích tiểu thư của Trường Hưng Hầu, không thấy có biểu hiện gì là không tốt."