Tần Nghi lạnh lùng liếc cậu: "Câm miệng."
"Dạ." Tiểu Lâm Tử khoanh tay, lập tức cúi đầu.
Được tỉnh lại như mong muốn nhưng chẳng hiểu sao Tần Nghi lại mất hứng. Sở Cẩm Dao ra sao rồi? Hắn còn chưa kịp nhìn miệng vết thương đã lâm vào hôn mê, không biết nàng có bị thương nặng không. Nói đến cũng buồn cười. Hắn đã sớm muốn rời đi, nhưng khi rời đi thật lại trở tay không kịp. Tần Nghi nghĩ, thậm chí hắn còn chưa nói với Sở Cẩm Dao một câu bảo trọng. Trước khi đi, hắn còn nói: "Nàng muốn đi đâu?"
Hắn với nàng... câu cuối cùng nói với nhau vậy mà lại là..."Giơ tay lên, lùi về phía sau."
Tần Nghi thầm nghĩ, quá gấp gáp rồi. Mặc dù phải rời khỏi nhưng không nên xảy ra tình huống này.
Tần Nghi cứ lật qua lật lại quan sát ngọc bội, bất tri bất giác lâm vào trầm tư. Chờ hắn khôi phục tinh thần thì thấy Tiểu Lâm Tử đang đứng trước giường, muốn nói lại thôi, rất nhiều cung nhân khác cũng đang đứng một bên.
Thấy thái tử gia hồi hồn, Tiểu Lâm Tử hỏi: "Thái tử, thái y đang đứng ở bên ngoài. Người xem, có muốn tuyên hắn vào không?"
"Thái y?" Giọng Tần Nghi hơi khàn, nhưng nhạy bén lại không khác bình thường là mấy: "Là người nào?"
"Là người thống soái Đại Đồng đưa tới, có xuất thân từ gia đình làm thầy thuốc lâu đời. Kiến Hưng năm mười từng đi kinh thành thi lễ bộ cao đẳng nhưng không trúng, xong về quê nhà giúp người ta xem bệnh. Hắn đã ở đây rất nhiều năm, thường xuyên xem bệnh cho các vị tướng ở biên quan, quen biết hết các quân hộ xung quanh." Tiểu Lâm Tử ngừng lại chút rồi nói: "Vị thái y này không lui tới với mấy người trong cung. Nô tài đã âm thầm hỏi thăm qua, hắn không biết gì tình hình trong cung dạo gần đây."
Không biết tình hình trong cung gần đây, ít nhất chứng minh hắn cùng những người trong cung không có liên hệ, không giống người của hoàng hậu. Tần Nghi cũng hơi buông lỏng, nói: "Truyền đi."
Chẩn mạch cho Tần Nghi xong, để lại tờ giấy ghi mấy vị thuốc, thái y đứng lên, khom người nói với hắn,"Điện hạ bệnh đã lâu, thân thể hơi suy yếu, nhưng không có gì đáng ngại, cẩn thận điều dưỡng vài ngày là ổn."
Tiểu Lâm Tử nghe vậy thì không tin lắm. Thái tử vô duyên vô cớ hôn mê hai tháng mà giờ thái y chỉ nói không có gì đáng ngại, cơ thể hơi suy yếu? Thái y không biết Tần Nghi hôn mê, còn nghĩ Tần Nghi trốn ở đây để trị thương, nhưng Tiểu Lâm Tử biết rõ sự việc lại thấy kỳ quái. Do không tin nên cậu có lòng bảo hắn xem lại kỹ hơn nhưng Tần Nghi chỉ thờ ơ gật đầu, bảo thái y lưu lại phương thuốc rồi cho lui ra.
Nghe cách thái y nói chuyện là biết ngay người này không xuất thân từ thái y viện trong cung. Thái y trong cung khi xem bệnh, làm gì có ai dám bảo không vấn đề gì? Dù có nằm chắc mười phần cũng chỉ bảo mình nắm năm phần.
Người này mặt nào cũng xứng đáng, Tần Nghi vì lẽ đó mà không bận tâm đến vị thái y này nữa. Tiểu Lâm Tử tiễn thái y đi xong vội vã trở về. Vừa vào cửa, cậu đã thấy Tần Nghi đứng xuống đất, tự tay lật xem công báo trên bàn, phía sau có nhiều cung nữ thái giám mà không ai dám ngăn cản.
Tiểu Lâm Tử cẩn thận mở miệng dò xét: "Thái tử, ngài mới tỉnh lại, hãy dùng bữa trước nhé? Ăn xong ngài phải uống thuốc nữa."
Tần Nghi tự biết bản thân chẳng có vấn đề gì. Lần này hắn trọng thương, không hiểu sao linh hồn lại lìa khỏi thân xác. Giờ hồn phách được điều dưỡng tốt, vết thương trên người cũng gần khỏi. Cho hắn thêm hai ngày để thích ứng, điều chỉnh tốt trạng thái cho cơ thể hôn mê đã lâu là ra ngoài tuần binh như thường được.
So với cơ thể của mình, hắn càng quan tâm đến việc suốt hai tháng nay, Đại Đồng lẫn Đông cung có xảy ra rắc rối gì không.
Tần Nghi phất tay cho các cung nhân khác đi chuẩn bị bàn ăn, chỉ giữ lại Tiểu Lâm Tử để hỏi: "Trong khoảng thời gian ta không có ở đây, tình hình thế nào?"
Trong khoảng thời gian thái tử không có ở đây? Tiểu Lâm Tử thầm nghĩ, thái tử nói chuyện càng ngày càng kỳ quái. Rõ ràng thái tử chỉ hôn mê, sao lại nói mình không ở đây? Nhưng Tiểu Lâm Tử chỉ dám nghĩ thầm, chứ ngoài mặt cung kính đáp: "Một tháng trước, nô tài vẫn giữ kín như bưng chuyện của ngài. Chỉ nói ngài bị thương cần được tĩnh dưỡng, không thể tiếp khách. Sau, thống soái kiên quyết muốn gặp ngài một lần, nô tài không ngăn được nên dẫn thống soái đại nhân vào đây một chuyến."
Tần Nghi nghe nói như vậy, cười nhạt gật đầu: "Dẫn thống soái Đại Đồng vào đây, coi như nhanh trí."
Tiểu Lâm Tử cười cười xem như đáp lời. Lúc thái tử mới bị thương, mấy người bọn họ hao hết tâm tư mới giấu diếm được tầm một tháng. Song, thống soái Đại Đồng lại sinh nghi. Hắn nghi ngờ mấy tên thái giám ở đây giở trò quỷ, cho nên kiên trì muốn gặp thái tử. Chờ khi chính mắt thống soái nhìn thấy, lòng lại thêm u ám nặng nề.
Xong rồi! Thái tử đứng trên vùng đất hắn cai quản, dẫn quân tấn công Tác-ta(*), rồi bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh.
(*)Là một trong 56 dân tộc bên Trung Quốc.
Tội này xét thành tội cả nhà mất đầu đấy! Chưa cần nói đến việc hoàng thượng phẫn nộ thì mấy đại nhân bên nội các sẽ là người đầu tiên không tha cho thống soái Đại Đồng!
Hoàng thượng giờ quá hồ đồ. Từ khi quay sang cưng chiều Tiểu Tề hậu thì cả tiền triều lẫn hậu cung đều nát bét. Quan văn bá võ trong truyền thấy rất rõ ràng, cực kỳ lo lắng khi bậc đế vương không ra gì. Nội các khuyên, quân thần khéo léo nhắc nhở nhưng hoàng thượng cứ thích thế, phận thần tử bọn họ còn cách nào khác? Càng về sau, thủ phụ nội các càng tuyệt vọng, nay hoàng thượng hồ đồ... thì cho hồ đồ tiếp đi! May mà bọn họ còn thái tử. Thái tử thông minh hiếu học, đấy là hi vọng của toàn thiên hạ!
Cho nên có vài vị các lão thử nhìn vận mệnh, trông coi thái tử, người mà ngay cả con cháu trong nhà cũng không sánh được. Bọn họ đều cho rằng thái tử là căn cơ của một quốc gia. Đặt ở trường hợp của bọn họ, đây một chút cũng không khoa trương. Cả nước đều trông cậy vào thái tử. Tất cả triều thần đều ngầm hiểu rằng, chờ hoàng thượng băng hà, thái tử đăng cơ, chướng khí mù mịt hiện tại sẽ được giải quyết.