Chương 48

Ngọc Bội Thái Tử Gia

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa 13-11-2025 22:49:27

Mà giờ thái tử lại bị thương đến hôn mê ngay lúc đóng quân ở chỗ thống soái Đại Đồng. Nếu chuyện này mà truyền ra, thống soái có là quỷ mới giữ được mạng. Thống soái đau khổ đi ra ngoài rồi phối hợp với người của Đông cung, phong tỏa tin tức, âm thầm tìm thái y. Bọn họ cố gắng thêm một tháng, mắt thấy người nghi ngờ ngày càng nhiều, đương lúc người của Đông cung sắp không cự nổi thì thái tử tỉnh. Tiểu Lâm Tử kể hết đầu đuôi ngọn ngành những chuyện quan trọng trong thời gian đó cho Tần Nghi. Tần Nghi nhìn một bàn thức ăn mà không động đũa, vừa nghe Tiểu Lâm Tử bẩm bảo, vừa gắp vài miệng cho có. Chờ cậu nói xong, hắn đặt đũa xuống, nói: "Thống soái đến?" "Thống soái đại nhân ở bên ngoài." Thống soái cũng có thể xem là người biết một nửa chuyện. Nay thấy người Đông cung náo loạn, bắt đầu chuẩn bị cơm nước, hắn nghĩ ngay tới một khả năng, vui mừng đến không thể ngồi yên, lập tức thay triều phục, thúc ngựa đến chỗ Tần Nghi. Tần Nghi gật đầu, phất tay bảo cung nhân dọn đồ ăn, sau đó đứng lên: "Truyền hắn vào đi." "Tuân mệnh." Tận mắt trông thấy Tần Nghi cử động, thống soái mừng muốn rớt nước mắt. Hắn đứng trong thư phòng nói chuyện với Tần Nghi rất lâu. Tới khi rời khỏi, sắc mặt thống soái hiện rõ vẻ may mắn sống sót qua tai nạn. Khi Tần Nghi tỉnh lại trời đã không còn sớm, lại nói chuyện với thống soái hồi lâu, sắc trời giờ hoàn toàn tối đen. Tiểu Lâm Tử cầm đèn đến, cẩn thận mở đèn, nhắc nhở: "Thái tử, giờ không còn sớm nữa, ngài muốn nghỉ ngơi chưa?" Hồn phách mới về vị trí cũ, nãy còn nói chuyện một lúc lâu với thống soái nên hắn hơi choáng váng. Vốn định gật đầu đồng ý nhưng mới bước vào phòng trong hai bước, Tần Nghi đứng khựng lại, giọng điệu lạnh băng: "Thang Tín Nghĩa đâu?" Bỗng nhiên, Tiểu Lâm Tử cảm giác tim mình lỡ một nhịp: "Gia, không phải Thang công công tiếp chỉ của ngài, ra ngoài tìm đồ sao?" Chẳng lẽ, cái Thang công công nhận được không phải mệnh lệnh của thái tử? Có người giả mạo điện hạ? "Ồ, ông ta còn biết tiếp chỉ của ta." Tần Nghi cười lạnh: "Lập tức gọi ông ta về! Ông ta quá to gan, coi trời bằng vung!" * Tin Thang công công bên người thái tử đến Thái Nguyên im lặng nhanh chóng truyền đi khắp giới quan lại. Khoảng thời gian đó, quan viên lớn nhỏ trong thành ai nấy cũng khẩn trương, buổi tối không dám ngủ sâu. Trường Hưng Hầu phủ hai lần gửi lời mời đều bị Thang công công từ chối. Thẳng đến lần thứ ba, người trong viện của Thang Tín Nghĩa cũng truyền tin lại: "Hầu gia có tâm, công công nói ngày mai rảnh. Nếu Hầu gia muốn, không bằng trưa mai đến." Trường Hưng Hầu quá đỗi vui mừng. Ngày hôm sau, ông thay bộ đồ hoàn toàn mới, mang theo Nhị thiếu gia, trịnh trọng đến cửa thăm hỏi. Quả nhiên như lời Sở Cẩm Dao nói, sắc mặt Thang Tín Nghĩa tái nhợt, nhưng không tới nỗi yếu ớt thở không ra hơi. Có điều, hôm nay trong ánh mắt của ông ta gợn chút cảm giác bực bội, khiến ông ta trông giống người sống hơn hẳn. Trường Hưng Hầu quan sát sắc mặt Thang Tín Nghĩa, bất ngờ nhận ra ông ta có vẻ khá vội vàng. Ông ta là người quan trọng bên cạnh thái tử, còn phiền não điều gì đây? Trường Hưng Hầu không hiểu, đưa con trai đến trước mặt Thang Tín Nghĩa, chắp tay thi lễ. Ông ta đỡ lấy, nói câu: "Không cần đa lễ." sau đó cho người dọn chỗ cho Trường Hưng Hầu và Nhị thiếu gia. Sau khi ngồi xuống, Trường Hưng Hầu cẩn thận chọn vài lời không quá khoa trương để nịnh hót, thấy tình hình ổn ổn mới thử dò xét: "Thang công công đại giá quang lâm, hạ quan không tiếp đón từ xa, mong công công thứ tội. Nhưng, ta có làm chậm trễ việc lớn của công công không?" Thang Tín Nghĩa nói: "Hầu gia không cần đa lễ. Ta căn bản không muốn quấy rầy các vị đại nhân cùng Hầu gia. Ngày ấy trên đường có chút biến cố. Nghe nói ngày đó là thiên kim của Hầu gia ở trên đường, ta đã quẫy nhiễu quý thiên kim, còn mong Hầu gia chớ trách." Cùng là khách sáo, Trường Hưng Hầu nói "Mong công công thứ tội", mà Thang Tín Nghĩa lại nói "Hầu gia chớ trách", chênh lệch trong câu từ... gợi suy nghĩ sâu xa. Trường Hưng Hầu nghe vậy, không dám phản ứng thừa thải, lập tức cười nói: "Công công khách khí rồi, tiểu nữ ngang bướng không ngoan, để cho công công chê cười." Đổi lại là người khác cưỡi ngựa trên đường, làm con gái ông bị thương, chắc chắn Trường Hưng Hầu sẽ làm cho ra nhẽ. Dù là công tử nhà ai cũng phải để trưởng bối đến cửa giải thích. Nhưng người này là Thang công công... Trường Hưng Hầu chỉ mong Thang công công nhanh chóng quên chuyện này, không bao giờ nhắc đến nữa. Thang Tín Nghĩa nhìn người ngồi bên trái ghế thái sư là Trường Hưng Hầu, rồi nhìn đến phía sau Trường Hưng Hầu, một Nhị thiếu gia yếu ớt lại dịu dàng thì không khỏi cười khẩy. Tuy Sở Tĩnh là võ tướng nhưng rất có mắt nhìn, còn biết rõ cách thoát thân. Phụ thân của ông làm thiệt hại không ít của cải. Mặc dù Sở Tĩnh mạnh hơn phụ thân mình nhiều nhưng sau khi tiếp quản Hầu gia cũng chẳng làm nó mạnh hơn được bao nhiêu. Của cải để dành có nhưng mức bành trướng không cần bàn, thua xa đời đầu Trường Hưng Hầu kiến công lập nghiệp. Hiện tại, Thang Tín Nghĩa lạnh mặt quan sát con trai Sở Tĩnh. Nếu muốn hoàng thượng kéo dài tước vị, e rằng rất khó. Phú quý của Trường Hưng Hầu phủ cũng chỉ được hai đời. Có điều, đấy chỉ là Thang Tín Nghĩa thầm nghĩ mà thôi. Sở Tĩnh với công tử Sở gia nề nếp phải phép, chứ cô nương Sở gia có người rất can đảm. Một tiểu thư khuê tú lại dám đối chọi thẳng với ông ta, biết thân phận rồi cũng không hoảng loạn. Đáng tiếc, đấy cũng chỉ là một cô nương. Nếu đó là công tử, Thang Tín Nghĩa còn cảm thấy Sở gia có hy vọng, nhưng mà không phải, thì không còn gì để nói. Lại nói, việc Thang Tín Nghĩa đụng phải Sở Cẩm Dao quá mức trùng hợp. Từ khi Thang Tín Nghĩa biết thái tử hôn mê, một mực ngầm tìm danh y thần dược. Thẳng đến một ngày vào ban đêm, hắn nhận được mật thư của thái tử.