Chương 41

Ngọc Bội Thái Tử Gia

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa 13-11-2025 22:49:28

Sở Cẩm Dao mơ hồ hiểu ra Tề Đức Thắng cho nàng mấy thứ này, không chỉ vì cảm tạ ân cứu mạng, mà còn muốn tìm chỗ dựa, mượn sức Trường Hưng Hầu phủ. Đã nghĩ thông, nàng không từ chối nữa, để chưởng quầy đưa đồ cho nha hoàn. Sở Cẩm Dao đi tay không, về lại đầy xe. Sở Cẩm Nhàn mua cho nàng rất nhiều đồ trang sức, Triệu phu nhân bị Sở Cẩm Nhàn cố ý so bì, nên đành đổ máu mua cho nàng thêm đồ. Lúc gần về chưởng quầy lại cho nàng thêm nửa xe tơ lụa. Đám người Kết Ngạnh nghe truyền mình đến cửa phụ dọn đồ, các nàng còn tưởng mình nghe nhầm. Chưởng quầy tặng đồ trước mặt mọi người nên Trường Hưng Hầu phủ không ai không biết xấu hổ đi cắt xén đồ. Sở Cẩm Dao có thể tùy ý kéo xe về thẳng tiểu viện của mình. Sở Cẩm Dao nhìn nha hoàn đếm số vải, rồi viết vào danh sách, sau nhét hết đầy hai rương gỗ đỏ thẫm, đến khi không đóng nắp được nữa mới khóa lại. Tuy hôm nay hơi sợ hãi nhưng không có chuyện gì lớn, quay về còn được nhiều đồ. Lòng người quá thỏa mãn. Sở Cẩm Dao mĩ mãn quay về phòng, đuổi hết nha hoàn ra ngoài, đóng cửa gài then cẩn thận, nhỏ giọng gọi Tần Nghi: "Tề Trạch, ngươi có thấy không? Hôm nay ta cứu được một đứa nhỏ, được người ta tạ lễ rất nhiều. Đúng là làm việc thiện sẽ được hồi báo mà." Nàng nói xong, đợi hồi lâu mà chẳng thấy Tần Nghi nói gì, còn tưởng Tần Nghi giận chuyện nàng bị thương, mỉm cười nhẹ nhàng nói tiếp: "Có phải ngươi giận rồi không? Lúc ấy xảy ra chuyện, ta không nghĩ được nhiều, không thể trơ mắt nhìn đứa bé bị thương được. May mà người ngốc có phúc của người ngốc, chỉ sợ bóng gió một hồi rồi thôi. Đúng rồi, ngươi có thấy công công đó không? Ông ấy vậy mà là công công trong cung đó!" Sở Cẩm Dao nói liên miên một hồi lâu, vẫn không thấy Tần Nghi đáp lại. Lòng nàng chùng xuống, nhanh chóng cởi dây đeo lấy ngọc bội ra. Ngọc bội vẫn ấm áp nhưng vệt đỏ đã biến mất hoàn toàn. Dây đeo còn dính máu Sở Cẩm Dao, ngọc bội thì không dính gì. Sở Cẩm Dao run tay, không quan tâm vết thương gì nữa, vội vàng lật ngọc bội qua lại xem xét. Qua hồi lâu, nó không có chút động tĩnh nào, như thể đây chỉ là một khối ngọc bội bình thường: "Tề Trạch?" Việc Sở Cẩm Dao gặp nguy hiểm trên phố kinh động rất nhiều người. Sau khi các nàng hồi phủ, lão phu nhân đã cố tình giữ Triệu phu nhân lại hỏi han cặn kẽ. "Nghe người dưới bẩm hôm nay ra đường không an lành, cớ sao lại vậy?" Triệu thị đứng sát bên lão phu nhân, kể lại cho bà nghe tất cả những chuyện xảy ra trước cửa hàng trang sức, chuyện ở tiệm tơ lụa nói hết ra. Lão phu nhân nghe xong, trầm ngâm một lúc mới nói: "Ban đầu nương muốn cho các con ra ngoài giải sầu, không ngờ lại gặp phiền phức thế. Người trong cung chúng ta không dây vào được, tránh đi là phải. Nhưng, Ngũ tiểu thư nhìn thì dịu dàng ấm áp, chẳng ngờ là một đứa có tính cách quyết liệt." Triệu phu nhân nghe vậy hơi bất ngờ. Sở lão phu nhân bình thường không mấy thân thiết với tiểu bối, ngoại trừ Sở Cẩm Nhàn, rất ít người có thể được bà nhận xét tốt. Sở lão phu nhân nói câu này nghe như lên án, nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận thì có phần nghiêng về khen ngợi hơn là trách cứ. Triệu phu nhân thấy rất lạ, chẳng biết Sở Cẩm Dao được lão phu nhân đánh giá cao như vậy từ bao giờ? Bà nói hùa theo lão phu nhân: "Ý của mẫu thân có phải, Sở Cẩm Dao về nhà mới hai tháng đã có được ngày hôm nay, là do mẫu thân dạy dỗ tốt phải không?" Lão phu nhân lắc đầu không đáp, dường như không đồng ý lắm. Trước đây, bà từng nghĩ, con cháu như thế nào là nhờ ở trên dạy dỗ mà thành, có chuyện không trách con cháu, chỉ có thể nói trưởng bối dạy dỗ không nghiêm. Nhưng bây giờ Sở lão phu nhân lại thấy, dạy dỗ chỉ chiếm một phần, nhưng tính cách trời sinh của mỗi người mới là hòn đá lớn. Cứ lấy ví dụ là Sở Cẩm Diệu mà xem. Từ nhỏ, nàng ta đã sống trong vinh hoa phú quý của phủ, đi đứng nói năng đều có ma ma quản giáo. Lời trưởng bối dạy dỗ còn ít sao? Vậy mà nhìn xem, Sở Cẩm Diệu trưởng thành có khác nào một đôi đũa lệch không? Còn Sở Cẩm Dao đúng là lớn lên ở nhà nông, nghe đâu cặp phu thê thôn dân nọ còn là một con buôn ngu muội, đối xử với hài tử danh nghĩa không đánh thì mắng. Vậy mà Sở Cẩm Dao lớn lên trở thành người chính trực, tính cách lại kiên cường như vậy. Hiện giờ Sở lão phu nhân cũng không biết, có phải do một số thứ, từ khi bắt đầu đã không có cách nào thay đổi được không? Triệu thị quan sát nét mặt của Sở lão phu nhân, cẩn thận nói: "Nương, hôm nay Diệu Nhi cùng mấy tỷ muội ra ngoài, trên đường khá vui vẻ. Con bé ngồi trên xe nói với con, rất muốn cùng mấy tỷ muội đi ra ngoài. Nương xem, Diệu Nhi đã biết sai rồi, chuyện cấm túc của con bé có cần..." Bởi vương phi đã đưa thiệp mời nên mấy tiểu thư Sở gia đều kéo nhau ra ngoài mua trang sức, không thể bỏ rơi Sở Cẩm Diệu được, nên mới qua lại thường xuyên. Vì vậy, Sở Cẩm Diệu được ra ngoài nhiều hơn. Trong lòng mỗi người đều hiểu mà không nói ra, không hề nhắc đến chuyện cấm túc, coi như Sở Cẩm Diệu đã được giải trừ lệnh cấm. Tuy nhiên, Triệu thị là đương gia chủ mẫu, không thể làm nũng với bề trên như tiểu bối để xin tha. Bà cần phải nói một tiếng với Sở lão phu nhân, cần được sự đồng ý của Sở lão phu nhân mới xong. Nếu trước đây gặp chuyện vậy, trưởng bối đều mắt nhắm mắt mở cho qua xem như hết chuyện. Khiển trách mấy tiểu thư là chính, không ai muốn phạt nặng các nàng cả. Nhưng lần này Sở lão phu nhân nghe xong, lại hỏi: "Nó bảo con tới đây van nài nương? Mấy ngày trước Nhị ca nhi cũng đến nói với nương chuyện này." Triệu thị vừa nghe đã vội chắp tay trước ngực,"Không có, là con dâu đau lòng nên mới tự mình đến tìm mẫu thân."