Tần Nghi quay đầu bắt gặp Sở Cẩm Dao đang mở to mắt lo lắng nhìn hắn, muốn nói lại thôi. Đôi mắt ấy đen trắng rõ ràng, do quá chuyên chú quan sát người nên chỉ phản chiếu ngược bóng Tần Nghi, không còn chỗ cho bất kỳ vật nào khác trong thiên hạ. Gợn sóng nổi lên trong tim Tần Nghi dịu đi một cách kỳ diệu. Chính hắn cũng chưa nhận ra mình đã bình tĩnh, dịu dàng nói với Sở Cẩm Dao: "Ta không sao."
Bỗng nhiên, Tần Nghi có xúc động nghĩ mình bại lộ thân phận cũng chẳng sao, hỏi Sở Cẩm Dao: "Nàng còn nhớ thái tử không?"
Sở Cẩm Dao hơi sửng sốt. Sao tự dưng lại hỏi vấn đề này? Nàng cười nói: "Đương nhiên ta nhớ. Lần đó phụ thân có nói qua với ta. Do thái tử đắc tội với hoàng hậu nên đang ở Đại Đồng."
"Không biết lượng sức. Lấy trứng chọi đá. Thật ra, ta thấy hắn ngốc hệt nàng."
Nghe vậy, lòng Sở Cẩm Dao rối bời: "Ngươi lợi hại ghê, dùng một câu thôi đắc tội được với cả hai người. Không đúng! Không phải hai người! Ngươi đang đắc tội với quan viên trong triều đấy! Ngươi nói mình ta thì không sao, ta ngu ngốc thật. Nhưng thái tử khác hoàn toàn. Hắn dám bắn chết cung nữ được sủng ái, thậm chí còn liều mạng mạo hiểm đắc tội hoàng thượng và nương nương, chỉ vì lấy lòng quân. Hắn làm việc có chủ ý, sao bị gọi là ngu xuẩn được?"
Tần Nghi nở nụ cười: "Nói không chừng hắn làm vậy chỉ vì biết hoàng thượng lẫn hoàng hậu sẽ không nghiêm phạt mình. Vì sao không làm khi bản thân có thể mượn cớ quan báo tư thù?"
"Ngươi luôn nghĩ người khác theo hướng tiêu cực." Sở Cẩm Dao buồn phiền, bắt đầu giáo huấn Tần Nghi: "Ngươi như vậy là không được. Tuy nói không lường trước được nhưng mọi việc nên nghĩ theo chiều tích cực. Có thế, lòng ngươi mới thoải mái, tích cực hơn. Nguồn năng lượng mới sinh ra làm nhiều chuyện tốt hơn nối tiếp đến. Ngươi là người còn suy nghĩ thấu đáo hơn ta, sao đạo lí đơn giản này lại không hiểu thế? Cứ gặp chuyện là ngươi nghĩ theo chiều tiêu cực. Mặc dù nó có thể biến hóa khó lường nhưng càng vậy, áp lực trong lòng ngươi càng lớn. Thế chẳng phải làm mình suy nghĩ quá nhiều dẫn đến suy sụp sao?"
Tần Nghi thấy buồn cười: "Nàng đang giáo huấn ta?"
Sở Cẩm Dao nghiêm túc, nghiêm mặt nói: "Ngươi đừng có cười! Đừng nghĩ ta chỉ là nữ tử mà khinh thường lời ta nói. Ta đang muốn tốt cho ngươi đấy. Về sau nếu rời khỏi ta, ngươi có thể sẽ gặp được nhiều người, nhiều việc khác nhau, phải suy nghĩ chu toàn. Lúc nào cũng nghĩ ngợi sẽ làm bản thân kiệt sức đấy. Rõ ràng ngươi rất thông minh, học nhanh hiểu nhanh, sao cứ thích dựng vật ám sát quanh mình thế? Cứ thế, ngươi sẽ rất mệt mỏi."
"Mệt?" Tần Nghi nhìn Sở Cẩm Dao, bâng quơ nói: "Chỉ có người được nuôi như tiểu thư khuê các giống nàng mới nói lời ngây thơ đó thôi. Trên đời này, có ai sống mà không phải âu lo muộn phiền? Ai mà không nóng vội muốn dựa dẫm, vì lợi ích nhỏ mà ra tay? Ở hoàng thất vì địa vị quyền thế. Quan lại triều đình thì là con đường làm quan. Thương nhân vì tài phú hư danh. Thiên hạ rộn ràng, không chỗ nào ngừng huyên náo. Đến Trường Hưng Hầu phủ các nàng còn vì chức thư đồng cỏn con cạnh huyện chủ mà như lâm vào đại địch, chẳng phải vì muốn kéo dài tước hiệu sao? Nói cho cùng, người trên đời này ai chẳng giống nhau. Chẳng qua, có người nói ra, có người lại không thừa nhận mà thôi."
Hắn lại đưa chủ đề vào ngõ cụt rồi. Sở Cẩm Dao đành dịu dàng nói: "Lời ngươi nói ắt có đạo lý. Nước chảy về chỗ trũng, người đi lên đỉnh cao. Ai chẳng muốn bản thân có cuộc sống tốt? Ngươi nhìn ta này, từ nhỏ đã được nuôi ở nhà nông mà giờ lại về Hầu phủ. Nói cho hay thì là về với cha mẹ ruột chứ xét về mặt thực tế, chẳng phải là chạy theo phú quý sao? Nếu Sở gia cũng là nhà nông bình thường thì sao nhiều chuyện vậy chứ?"
Nghe vậy, Tần Nghi không vui, nhíu mày nói: "Nàng không cần nói bản thân như vậy..."
"Ngươi nghe ta nói hết đã." Sở Cẩm Dao cắt ngang lời Tần Nghi, tiếp tục nói: "Này không có gì không tốt để thừa nhận. Ngươi xem, ta đã về. Tổ mẫu đã biết sự tồn tại của ta mà có đuổi Sở Cẩm Diệu đi đâu. Đầu tiên, đường đường là Hầu phủ, phải giữ thể diện. Thứ hai, Sở gia có tiền, nuôi thêm một cô nương chẳng hề hấn gì. Người trong thiên hạ đều thế, ai chẳng muốn sống tốt hơn. Sở Cẩm Diệu làm vậy, hẳn cũng muốn bản thân với lên cao hơn thôi. Ta chưa bao giờ oán giận việc Sở Cẩm Diệu tâm cơ. Là người mà không có chí cầu tiến ta mới khinh thường ấy. Ta không thích nàng ta là do cách làm của nàng ta quá hèn hạ. Vì bản thân mà mưu lợi là đúng nhưng dùng hại người thì sai. Đúng như lời ngươi nói, thiên hạ này ai cũng bận rộn kiếm chút lời cho mình. Nhưng, họ không thể vì cái riêng mà không tính đến cái chung được. Ngươi biết không, quãng thời gian ta ở Tô gia, sáng sớm trời đông lạnh lẽo, ta còn phải dùng nước giếng để giặt quần áo đấy. Bọn họ cố ý tráo thân phận của ta, còn đối xử với ta như vậy, ta oán hận chứ sao không? Ta rất hận. Nhưng, đồng thời ta phải thừa nhận, Tô gia không phải ai cũng xấu. Ít nhất, có tỷ tỷ vẫn dùng cách riêng của mình quan tâm đến ta. Thật ra, nàng ấy cũng biết việc đó và thân phận thật của ta đấy. Không thể vì một người mà phủ nhận tất cả được. Thế gian này có dối trá ích kỷ tới đâu, ngươi cũng phải nhìn vào bộ phận người đối xử tốt với mình chứ!"
Sở Cẩm Dao nói dài ơi là dài, đến cuối còn khát nước, bèn rót chén trà, uống. Suốt quá trình, bất ngờ thay, Tần Nghi không nói gì, cũng không chen ngang.
Sở Cẩm Dao đợi nhuận giọng hơn, cẩn thận quan sát biểu cảm của Tần Nghi, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi hiểu ý ta không? Hay là chúng ta đại nghịch bất đạo một lần, lấy thái tử làm ví dụ nhé. Ngươi thấy đấy, hắn bị đày ở biên cương. Rất thảm! Thật sự rất thảm! Dù vậy, toàn bộ quan viên ở Thái Nguyên đều cẩn thận sắp xếp lính địa phương che chở cho hắn, sợ hắn ở Đại Đồng lại mắc sai lầm. Mà ta nghe phụ thân nói, trong kinh thành còn rất nhiều quan viên liều mạng đắc tội thay thái tử nói chuyện. Thỉnh cầu cho triệu hồi thái tử về kinh thành. Ngươi xem, mặc dù bị đi đày đích thực là oan uổng cho thái tử nhưng sau lưng hắn vẫn có nhiều người yên lặng đối tốt. Chúng ta không có thân phận như thái tử, không có bối cảnh rắc rối phức tạp như hắn. Cho nên người tốt quanh chúng ta càng nhiều hơn, càng đơn thuần!"