Tần Nghi lạnh nhạt lắng nghe, cuối cùng bật cười khẽ: "Suy luận của nàng... đơn giản là nói trắng ra."
"Ta có nói sai đâu." Sở Cẩm Dao không phục nói: "Ngươi xem, đến người có bối cảnh phức tạp như thái tử cũng có người nguyện ý đối xử tốt. Chúng ta là dân chúng bình thường, sẽ nhận được nhiều người đối xử thật lòng hơn. Yên tâm đi, ít ra, chúng ta tốt hơn thái tử chút."
Tần Nghi lạnh lùng lườm Sở Cẩm Dao một cái. Nàng chột dạ, thả chậm giọng điệu: "Ta lấy thái tử làm ví dụ chứ có lấy ngươi đâu, ngươi trừng ta làm gì..."
Sở Cẩm Dao thấy Tần Nghi không nói chuyện, nhanh chóng chạy lại nịnh bợ, bổ sung thêm: "Ngươi phải tin tưởng ta. Ngươi thông minh, lí trí, học gì cũng nhanh, lòng dạ tốt bụng mà. Người như ngươi, theo lý nên được sống tốt. Ngươi không nên trói buộc bản thân!"
Lòng Tần Nghi phức tạp vô cùng. Hắn năm tuổi đã bắt đầu không tín nhiệm người khác. Hiện tại lại bị một khuê tú nho nhỏ giáo huấn, nói hắn tâm tư quá nặng, luôn nghĩ người khác xấu xa, ngày sau sẽ bị chính mình trói buộc. Tần Nghi thầm nghĩ, Sở Cẩm Dao nói lung tung một hồi lại chó ngáp phải ruồi. Hắn đúng là mua dây buộc mình.
Hắn bị chính phụ thân mình đày đến nơi biên cương nguy hiểm. Một chút cũng không bận tâm hắn sống hay chết. Nguyên nhân chính gây ra là vì hắn giết chết một sủng tì của Tiểu Tề, làm cho Tiểu Tề cùng hoàng đế bị mất mặt. Hắn rời kinh thành tới Đại Đồng, nơi đao kiếm không có mắt. Đến cả những thần tử không quen biết cũng cẩn thận che chở cho hắn mà đằng ngoại, cả ông bà lẫn cậu hắn đều oán trách hắn tính tình không tốt, khiến Tiểu Tề mất mặt.
Văn Hiếu hoàng hậu là đích nữ của Trấn Bắc Hầu phủ. Và người nối ngôi tiếp theo cũng có xuất thân giống hệt, là muội muội ruột Văn Hiếu hoàng hậu. Dân gian lần lượt gọi hai tỷ muội họ là Đại Tề và Tiểu Tề. Trấn Bắc Hầu phủ một môn hai hậu, vinh quang vô hạn. Giờ họ hơn đâu quan tâm đến con trai của vị hoàng hậu đã mất chứ? Cho dù hắn có là thái tử đi chăng nữa. Về sau nếu Tiểu Tề cũng sinh con trai, cùng lắm thì một đổi một thôi. Nói không chừng, con của con gái út còn được cưng chiều hơn.
Tháng ba, năm thứ tám Kiến Hưng, hắn tròn năm tuổi, mẫu thân thường xuyên nằm giường bệnh, dì nhỏ hay tiến cung thăm nom. Cuối cùng, chính nàng ta lại cùng tỷ phu là bậc cửu ngữ chí tôn dây dưa với nhau. Về sau, sự tình bại lộ, mẫu thân bệnh nặng của hắn vì quá tức mà chết. Hai người gây họa lại chẳng thèm giả bộ, vừa qua hai tháng đã đưa Tiểu Tề tiến cung, phong hậu. Tháng sáu vào cung, tháng mười một Tiểu Tề đã hạ sinh Tam hoàng tử. Điều Tần Nghi thấy châm chọc hơn chính là trước khi mẫu thân hắn sinh mệnh, hai người kia đã cấu kết với nhau.
Đây đúng là một sự nhạo báng to lớn. Hắn thân thái tử, chủ Đông cung, cả triều văn võ thấy hắn đều phải quỳ lạy cúi đầu, mà chính phụ thân, dì, cậu, ngoại tổ mẫu lại đứng ở phía đối lập. Thái tử tự xưng cô, lời này một chút cũng không sai. Tần Nghi, thật là người cô đơn. Vô luận là phụ tộc hay mẫu tộc, đều không có người đứng về phía hắn. Nghĩ lại làm hắn thêm đau.
Cuối cùng lại có một khuê tú nho nhỏ, thậm chí còn không quen hắn, nói: "Người như ngươi, theo lý nên sống thật tốt. Ngươi không nên trói buộc bản thân!"
Tần Nghi không để lộ biểu cảm gì, ánh mắt sâu thẳm. Và, hắn chẳng nhắc thêm về vấn đề ấy, chỉ cúi đầu quan sát Sở Cẩm Dao, nói: "Có lẽ nàng nên đổi giấy, mực bút rơi xuống rồi."
Sở Cẩm Dao cúi đầu, hai mắt mở lớn: "Sao lại hỏng chứ? Ta muốn viết cho xong mà. Nãy mải nói, ta quên mấy cái này rồi."
Tần Nghi cười nhẹ, cúi đầu đọc sách. Sở Cẩm Dao ngồi đối diện hắn, luống cuống tay chân thu dọn đồ đạc.
Sở Cẩm Dao đổi giấy với tâm trạng thương tâm muốn chết. Nghĩ đến việc mình phải nhịn đau, viết một chữ thật to lên tờ giấy là thấy tiền đồ tối tăm, nhân sinh không còn gì hi vọng. Vẻ mặt Sở Cẩm Dao đáng thương, như đưa đám mà Tần Nghi nhìn lại muốn cười: "Nàng không muốn viết thì thôi."
"Ngươi đừng có mỉa mai ta." Sở Cẩm Dao lườm Tần Nghi: "Ta chắc chắn ngươi đã sớm nhìn thấy mực bút muốn rơi xuống giấy nhưng lại đợi đến khi nó để lại dấu tích trên giấy mới nhắc nhở ta."
Tần Nghi nhịn không nổi nữa, bật cười: "Đúng. Ta muốn nhìn thử xem, người đầu óc ngốc nghếch như ngươi có ý thích được mình đang làm chuyện ngu xuẩn gì không. Quả nhiên, ngươi không ý thức được..."
Sở Cẩm Dao im lặng nhìn Tần Nghi cười, càng nghĩ càng tức. Trên thế gian này tại sao lại có người đáng ghét như thế? Nàng tốt bụng khuyên nhủ hắn, để hắn đừng gượng ép chính mình mà hắn lại âm thầm chờ chê cười nàng.
Sở Cẩm Dao rất muốn ném giấy bút lên người Tần Nghi. Ai cho hắn cười! Cũng may, nha hoàn bên ngoài ngăn nàng không cho làm hành vi không văn nhã này. Đinh Hương bên ngoài nói: "Tiểu thư, đại tiểu thư phái người lại đây, bảo ngài đến Vinh Ninh Đường một chuyến."
"Được, ta tới ngay." Sở Cẩm Dao cao giọng đáp lại, sau đó đứng lên, hung tợn trừng Tần Nghi: "Chờ ta trở lại cùng ngươi tính sổ."
Tần Nghi nở nụ cười thản nhiên. Lời này, hắn cảm thấy Sở Cẩm Dao không có năng lực thực hiện.
Sở Cẩm Dao thu dọn xong liền vội vàng chạy tới Vinh Ninh Đường. Trưởng bối cho gọi, đến trễ thì không ổn. Đến nơi, nàng thấy Sở lão phu nhân mỉm cười nói với mình: "Cháu tới đúng lúc lắm. Mới nãy ta đã nói với các cô nương khác rồi. Cô cô cháu vừa về đã thưa chuyện với vương phi, nhắc đến các cháu. Vương phi rất thích mấy cô nương hoạt bát trẻ tuổi nên mấy ngày nữa, mời các cháu đến Hoài Lăng vương phủ làm khách!"
Sở Cẩm Dao cả kinh. Vương phi muốn gặp các nàng? Vậy chuyện thư đồng đã có quyết định rồi sao?
Sao nhanh thế?
Sở Cẩm Dao đến muộn do ở xa, không gần như những cô nương khác. Đợi tới khi nàng tới nơi, người đã ngồi đầy Vinh Ninh Đường.