Chương 43

Ngọc Bội Thái Tử Gia

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa 13-11-2025 22:49:27

Lão phu nhân đã hạ quyết tâm. Nếu Sở Cẩm Diệu từ nay về sau ngoan ngoãn an phận chờ ngày xuất giá, vậy bà sẽ cho nàng ta một chút của hồi môn, tìm cho nàng ta một nhà trung tầng, xem như đã hoàn thành cái duyên nuôi dạy. Còn nếu Sở Cẩm Diệu dám gây chuyện thì đừng trách bà già này chèn ép hôn nhân của nàng ta. Trong mắt của lão phu nhân, không có gì quan trọng hơn quyền thừa kế Trường Hưng Hầu phủ. Triệu thị nghe Sở lão phu nhân muốn cắt giảm phân lệ của Sở Cẩm Diệu, thì không cam lòng chút nào. Sở lão phu nhân thấy vậy, càng nổi giận hơn, không nhịn được mà rằng: "Con là phu nhân Hầu gia, đôi mắt cần phải nhìn xa trông rộng hơn, không thể chỉ chăm chăm nhìn nơi hậu viện! Con là chính thất, có kim sách phong phu nhân Hầu gia, con nổi giận với mấy di nương làm gì? Con cứ vứt mấy ả ở đó, ngoài chuyện cố gắng tranh giành sự sủng ái còn làm được gì nữa?" Lại phải nói đến chuyện cũ năm xưa, Sở lão phu nhân đưa một nha hoàn để cân bằng hậu trạch, Triệu thị lại ép nàng ta không cho chường mặt ra, cuối cùng xuất hiện một Hoàng di nương oái oăm, Triệu phu nhân mới biết sợ, vội vã nâng Phù Dung lên thành di nương, nhưng khi này đại thể đã mất, Hoàng di nương đã tạo thành thế khó lật rồi. Sở lão phu nhân rất bất mãn khi nhắc tới chuyện này. Về phần Triệu thị, nhớ đến chuyện mẹ chồng cân nhắc nâng Phù Dung lên làm di nương thì âm thầm oán giận lão phu nhân can thiệp sâu vào chuyện phòng the của bà, trong lòng cũng ghét không thôi. Chuyện này càng nói càng cứng, Sở lão phu nhân đã thất vọng với con dâu cả kiến thức hạn hẹp này rồi. Xem ra từ nay về sau, cần cố gắng tìm cho Nhị thiếu gia một người cháu dâu thật tốt. Triệu phu nhân như thế này, sau này bà đi rồi, làm sao có thể chống đỡ cái nhà này? Sở lão phu nhân không nói vấn đề này nữa,"Được rồi, chuyện gì cần nói mẫu thân đều nói cả rồi, còn phải làm thế nào thì con tự mình xem mà làm. Con cũng mệt rồi, về nghỉ đi." Triệu phu nhân cúi đầu, nhẹ giọng vâng dạ, từ từ lui ra. Bà sắp ra đến cửa, lại nghe Sở lão phu nhân nói: "Chuyện dưới mái hiên ngày ấy của Sở Cẩm Diệu và Sở Cẩm Dao còn có ẩn tình khác. Sở Cẩm Diệu dù sao cũng là một cô nương chưa chồng, da mặt mỏng, nương mới giữ thể diện cho nó. Ban đầu nương không muốn nhắc lại chuyện đen tối nọ, nói ra nương cũng mất mặt thay. Nhưng thấy con thành thế này, nương lo nó tìm lí do khác lừa gạt con. Chuyện cụ thể ra sao nương lười nói với con, con cũng đừng hỏi thăm làm gì, nương chỉ nói với con vài điều thế thôi, trong lòng con hiểu rõ là được rồi." Còn có ẩn tình khác? Hay là Sở Cẩm Diệu bị cấm túc còn nói lên điều gì khác? Triệu thị nghe xong nghi ngờ không thôi, nhưng Sở lão phu nhân đã dựa vào ghế tựa nhắm mắt nghỉ ngơi, Triệu phu nhân không dám hỏi nữa, cúi đầu thỉnh an rồi ra ngoài. Hôm sau lúc thỉnh an, Sở Cẩm Dao đúng giờ đến phòng Triệu phu nhân, thì Trường Hưng Hầu cũng ở đó, vừa thấy Sở Cẩm Dao đã hỏi: "Nghe nói hôm qua con cứu một hài tử, còn bị một đám quan binh không biết lai lịch chống đối?" Sở Cẩm Dao vốn hơi uể oải, nghe thấy Trường Hưng Hầu hỏi, mới lấy lại tinh thần nói: "Cũng không phải là chống đối, mà nhóm người đó... hình như lai lịch không bình thường." Trường Hưng Hầu vì chuyện này mới đến, nên ông càng hỏi cặn kẽ hơn: "Nghe mẫu thân con nói, dẫn đầu là một vị công công, công công đó trông như thế nào?" Hôm nay Trường Hưng Hầu đến, nên tất cả tiểu thư đã đến hết, bây giờ đang ngồi ăn trái cây giết thời gian trong phòng, khi nghe thấy Trường Hưng Hầu hỏi, Tam tiểu thư để trái cây xuống, Sở Cẩm Diệu cũng hơi giật mình ngẩng đầu, ngay cả Bát tiểu thư cũng thôi chơi đùa, ma ma bế dậy đứng yên lặng bên cạnh. Sở Cẩm Nhàn nghe thấy lời Trường Hưng Hầu hơi nghiêm trọng, hỏi: "Phụ thân, người hỏi việc này có phải là vì đám người nó có can hệ rất lớn không?" Trường Hưng Hầu sầm mặt lắc đầu,"Hiện giờ khó nói lắm, nhưng Sơn Tây này hiếm khi có nội thị đến, vị công công này im hơi lặng tiếng đến Thái Nguyên, cho dù ông ấy đến vì điều gì, cũng không thể lơ là. Nhưng mà giờ khó nói, phụ thân phải xác nhận lai lịch của đám người này đã, rồi mới phán đoán được." Triệu phu nhân nghe xong, biết chuyện xui xẻo mình cho là không quan trọng lắm lại có can hệ lớn như vậy, mới vắt hết óc suy nghĩ cố nhớ lại chuyện hôm qua. Nhưng mà hôm qua bà cứ cho là quan binh ấy là đám vô danh tiểu tốt nên không thèm để người ta vào mắt, sau đó lại phát hiện người đi đầu là thái giám, hoảng hốt như đứng đống lửa ngồi đống than, làm sao dám ngẩng đầu quan sát diện mạo người ta? Triệu phu nhân ngẫm nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ được đám người ấy có gì lạ, chỉ có thể nói: "Nhóm người này cưỡi ngựa, rất hung hăng." Trường Hưng Hầu nghẹn ứ, tuy nói vậy cũng ổn, nhưng ông muốn làm chuyện quan trọng, sao lại lừa gạt cho qua như vậy được! Trường Hưng Hầu cố gắng nén giận, đây là thê tử nữ nhi của mình, không thể lộ ra vẻ bực tức gì, chỉ cố gắng duy trì giọng nói bình thường của mình, hỏi: "Còn gì không?" Tam tiểu thư hay Sở Cẩm Diệu đều lắc đầu, các nàng đều là tiểu thư hào môn, ngoài chuyện trang sức y phục, đâu quan tâm mấy chuyện bình dân bên ngoài? Vẫn là Sở Cẩm Dao nghĩ một lúc nói: "Con nhớ rõ đám người ấy hình như tầm bảy tám người, mỗi người đều cưỡi một con ngựa lớn, trên phố xá tấp nập vậy vẫn cưỡi ngựa rất nhanh, hẳn kĩ thuật cưỡi ngựa rất hơn người. Người cầm đầu hung hăng hơn hẳn, ông ấy ghìm cương, có thể làm ngã cả lều bạt! Nhưng ông ấy tuy hung hãn, nhưng dáng người không mấy cao to, gầy hơn những người xung quanh rất nhiều. Khi ấy, con và ông ấy nhìn nhau, nhớ kĩ mắt ông ấy rất đen, làn da lại trắng bệch, cả khuôn mặt như tê liệt cảm xúc." Sở Cẩm Dao nói đến đây, giọng trầm hẳn đi,"Giống như xác chết vậy."