Chương 37

Ngọc Bội Thái Tử Gia

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa 13-11-2025 22:49:28

Sở Cẩm Dao lập tức lên dây cót tinh thần. Nàng coi như cũng biết may vá. Nếu có cơ hội mở cửa hàng thì thích hợp nhất là gấm vóc. Sở Cẩm Dao biết mình không thể mở cửa hàng nhưng... vẫn muốn đi tìm hiểu một chút. Tốt xấu gì cũng biết được giá cả mặt bằng chung. Nghĩ là làm, Sở Cẩm Dao lặng lẽ đi về phía cách vách. Vừa bước được một bậc, nàng nghe Tần Nghi hỏi: "Nàng muốn đi đâu?" "Ta đi tìm tiểu nhị của cửa hàng này hỏi..." Chưa kịp nói hết, nàng đã thấy cuối phố xuất hiện một đám người cưỡi ngựa uy phong lẫm liệt. Bọn họ ngồi trên ngựa, sắc mặt lạnh băng, phi nhanh về hướng này. Có bé trai ngồi xổm ven đường chơi hạt tròn. Đột nhiên, hạt tròn nảy ra ngoài, bé trai không thèm ngẩng đầu lên đã đuổi theo. Bên đường vang lên tiếng thét chói tai, Sở Cẩm Dao cũng không không chế được, hét lên: "Cẩn thận!" Sở Cẩm Dao trơ mắt ngó bé trai cắm đầu chạy ra giữa đường, sợ hãi trợn mắt hét lên: "Cẩn thận!" Ra là ban đầu đứa trẻ đứng chơi cạnh tiệm tơ lụa, sau bỗng nhiên chạy ra giữa đường mà vó sắt của đội binh lính cũng sắp đi qua. Sở Cẩm Dao sợ hết hồn, không kịp suy nghĩ gì đã chạy thẳng sang bên đứa trẻ. May mà Sở Cẩm Dao lớn lên ở nhà nông, lúc trước làm việc vất vả, nên thân hình lanh lợi hơn những cô nương bình thường rất nhiều. Nàng ôm đứa trẻ vào lòng, rồi chạy sang bên đường ngay. Chỉ là người có nhanh thế nào đi chăng nữa, làm sao bằng ngựa. Sở Cẩm Dao chỉ thấy tối sầm trước mắt, nhắm mắt theo bản năng, ôm chặt đứa trẻ vào lòng. Những tiếng sợ hãi liên tiếp vọng lại bên tai nàng. Sở Cẩm Dao loáng thoáng nghe thấy tiếng Sở Cẩm Nhàn gọi tên nàng, trong lúc lộn xộn, hình như còn nghe được giọng Tần Nghi rõ ràng gấp gáp: "Đưa tay lên, lùi lại sau nhanh!" Sở Cẩm Dao chưa biết có chuyện gì xảy ra, nghe thấy giọng Tần Nghi lập tức giơ tay che đầu. Lúc này, tiếng rắc của giá gỗ mới truyền đến tai nàng, trên cao 'rầm' một tiếng rồi rơi xuống đất, người hai bên đường nhìn thấy cảnh này, càng không kiềm được la hét chói tai. Sở Cẩm Dao thấy tay nàng rất nặng, sau đó đau đến dại đi. Mất một lúc sau, cơn đau mới dần truyền đến tận đầu. Sở Cẩm Dao đau nên mở mắt ra, rồi thấy đứa trẻ đầu tiên. Có lẽ nhóc sợ hãi bởi những chuyện vừa xảy ra, nên cứ ngơ ra không nhúc nhích gì. Sở Cẩm Dao kiểm tra sơ nhóc, trên người nhóc hơi bụi bẩn một chút, chứ không bị thương ở đâu cả, thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi mới nhìn tay mình. Cánh tay nàng bị giá gỗ quẹt trầy rách da, máu chảy dài xuống tận bàn tay. Phản ứng đầu tiên của Sở Cẩm Dao là tìm ngọc bội, hình như nàng vừa nghe được giọng của Tần Nghi! Ngọc bội không thể vỡ! Sở Cẩm Dao không quan tâm tay còn chảy máu, vội vàng tìm dây đeo rồi chạm vào ngọc bội, sờ ngọc vẫn thấy bóng loáng lành lặn, mới nhẹ nhàng thở phào một hơi. Sở Cẩm Dao an lòng rồi mới thấy chân mình mềm nhũn ra, nàng đang ôm đứa trẻ ngồi trên đường không đứng dậy nổi. Sở Cẩm Nhàn suýt nữa đã bị mấy chuyện vừa rồi dọa chết khiếp. Nàng dẫn theo nha hoàn chạy sang, thấy cánh tay của Sở Cẩm Dao máu chảy thành sông, còn ngơ ngác cầm ngọc bội của mình, giận mà không biết xả thế nào: "Muội còn quan tâm ngọc bội làm gì! Mau đỡ Ngũ tiểu thư dậy đi. Thanh Hòa, em chạy quanh đây kiếm đại phu!" Sở Cẩm Nhàn và nha hoàn cẩn thận đỡ Sở Cẩm Dao dậy. Lúc này, có một người phụ nữ mặc đồ màu hồng đào chạy đến, vội vàng kéo tay đứa bé kiểm tra, òa khóc thành tiếng, ôm chặt đứa trẻ vào lòng,"Con đúng là quỷ đòi nợ mà, con sắp hù chết nương rồi!" Người phụ nữ khóc một hồi, sau đó bình tĩnh lại mới kéo đứa trẻ hành lễ với Sở Cẩm Dao: "Mau quỳ xuống, đa tạ ân nhân!" Nha hoàn đỡ Sở Cẩm Dao đứng vững. Mà vừa thấy phu nhân nọ hành lễ với mình, nàng vội vàng muốn đỡ bà lên: "Không nhận nổi, phu nhân đừng làm vậy!" Sở Cẩm Dao vừa cử động, nha hoàn xung quanh đã vội đỡ phu nhân nọ lên thay nàng. Sở Cẩm Dao rút tay về, đứng yên một chỗ. Sở Cẩm Nhàn nói: "Phu nhân, lần sau nhớ trông trẻ cẩn thận hơn. Muội muội ta bị thương rồi, phải đi tìm người chữa bệnh. Cáo từ trước." Ông chủ tiệm tơ lụa nghe tiểu nhị kể lại, hấp tấp chạy sang, thấy con trai duy nhất của mình đang đứng giữa đường, trên mặt hơi bụi bặm. Người ông hơi lảo đảo, vuốt ngực liên tục niệm a di đà Phật, rồi mới ba chân bốn cẳng chạy đến gần, nói: "Cảm tạ hai vị tiểu thư, đại ân đại đức của tiểu thư Tề Đức Thắng cả đời không quên! Nếu như tiểu thư muốn tìm thầy lang, chẳng bằng đến trong tiệm nhỏ nghỉ một lát, để tôi sai tiểu nhị gọi thầy lang, tốt hơn là để ân nhân đang bị thương còn đi lại!" Sở Cẩm Nhàn ngẫm nghĩ, rồi đáp: "Được, vậy làm phiền chưởng quầy." Dứt lời, Sở Cẩm Nhàn nghiêng đầu hỏi khẽ: "Giờ muội đi được chưa?" Sở Cẩm Dao gật đầu,"Đỡ hơn rồi. Lúc nãy muội hơi sợ nên người mềm nhũn thôi, giờ bình thường rồi." Tề Đức Thắng lớn giọng gọi tiểu nhị: "Mau chuẩn bị ghế cho ân nhân! Tiểu Lục, ngươi vào nhà trong lấy hai dải lụa trắng sạch ra đây." Sở Cẩm Nhàn đỡ Sở Cẩm Dao đi từ từ vào trong tiệm. Tiệm tơ lụa của Tề Đức Thắng nằm sát bên tiệm trang sức nên nữ quyến trong Trường Hưng Hầu phủ và mấy phu nhân nhà quan đang nói chuyện nghe tiếng la hét lập tức ghé mắt nhìn sang, thấy Sở Cẩm Dao đang ôm một đứa trẻ đứng giữa đường, còn mấy vị quan binh đang chạy như bay trên đường đụng ngã một tấm gỗ dựng đứng ở ngoài. Ngay sau đó, Sở Cẩm Nhàn cũng dẫn nha hoàn chạy ra ngoài. Tiểu thư trong nhà quyền quý để người khác thấy mặt đã là chuyện rất thất lễ. Các nàng ngồi trong xe ngựa, ngay cả việc vén rèm cũng không được, chớ nói chuyện lộ mặt giữa ban ngày ban mặt thế này. Mấy vị phu nhân họ Sở gọi vài câu vẫn không gọi được người về, nên đành nóng nảy đứng dưới mái hiên nhìn sang. Bây giờ Sở Cẩm Nhàn đã dìu Sở Cẩm Dao về rồi, các bà mới ùa ra, quan sát vết thương của Sở Cẩm Dao.