Thật to gan, mấy tiểu thư trong phòng Triệu phu nhân vội ngăn nàng: "Đừng nói bậy."
Nhưng Trường Hưng Hầu không màng đến câu Sở Cẩm Dao nói lỡ, miệng há hốc, đợi qua cơn sợ hãi, vội hỏi: "Trên mặt ông ta có sẹo không?"
Sở Cẩm Dao lại nhớ lại, rồi gật đầu: "Hình như là có, nói đến mới thấy lạ, vết sẹo của ông ấy còn trắng hơn, ở đây này." Sở Cẩm Dao chỉ trên sườn mặt vẽ vời, Trường Hưng Hầu sau khi nghe xong đã vỗ tay thật mạnh: "Đúng rồi, đúng là ông ta!"
Nhóm người Triệu phu nhân giật mình, Triệu phu nhân hỏi: "Sao lại lớn tiếng như vậy, có chuyện gì thế?"
Trường Hưng Hầu kích động đứng dậy xoay vòng: "Không ngờ Thang công công! Trời ạ, Thang công công đại giá quang lâm đến Thái Nguyên!"
Thang công công là ai vậy? Mấy tiểu thư nhìn nhau, tò mò quan sát Trường Hưng Hầu. Chuyện của Trường Hưng Hầu trong mắt Triệu phu nhân đều là việc lớn, nên nhịn không được đành hỏi: "Hầu gia, Thang công công là ai?"
Trường Hưng Hầu không rảnh đáp lại, vẫn đang chìm trong suy nghĩ của mình. Sở Cẩm Dao thấy Triệu phu nhân bị ngó lơ, nói tiếp lời: "Có lẽ Thang công công là người của Thái tử?"
Triệu phu nhân hơi à một tiếng, có lẽ chẳng quan tâm mấy. Sở Cẩm Diệu thì trợn mắt, cảm thấy Sở Cẩm Dao đã chẳng hiểu gì còn khoe khoang, đúng là xấu hổ. Còn Trường Hưng Hầu nghe thấy Sở Cẩm Dao trả lời, cả người hơi khựng lại, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng nàng: "Sao con biết được?"
Vậy là thật sao? Triệu phu nhân kinh hãi, Sở Cẩm Diệu càng không tin nổi há hốc mồm. Tam tiểu thư kinh ngạc đến mức rơi cả quả quýt, nha hoàn vội vàng chạy theo, trong phòng nhốn nháo cả lên. Sở Cẩm Nhàn cũng hỏi Sở Cẩm Dao: "Sao muội biết chuyện này?"
"Muội đoán đó." Sở Cẩm Dao thấy mọi người đều nhìn mình, nên giọng nói hơi lạc đi,"Muội nhớ lúc cô cô đến đây, không hề nói Hoài Lăng Quận vương phủ có thái giám. Nếu quận vương phủ còn chưa có tư cách dùng đến nội thị, vậy cả Sơn Tây này còn ai có tư cách mang theo nội thị, chỉ có thái tử thôi! Muội đoán sai rồi sao?"
Sở Cẩm Diệu nghe xong mới thấy chuyện này rất đơn giản, chẳng qua nàng ta chưa nghĩ đến mà thôi. Trường Hưng Hầu nghe Sở Cẩm Dao nói vậy, mới cả kinh: "Sao con lại nghĩ đến hướng này?"
"Con cũng không biết, con đoán mò." Sở Cẩm Dao thấy ánh mắt phụ thân nên hơi sợ, cũng không biết sao lại nghĩ đến thái tử, có lẽ khi Tần Nghi bên cạnh, lúc nào cũng nói với nàng chuyện quan trường cung đình các thứ, nên Sở Cẩm Dao dần dần tự mình nghĩ đến?
Sở Cẩm Dao nghĩ đến Tần Nghi, lòng dần chùng xuống. Hôm qua hưng phấn trở về, cứ nghĩ sẽ cùng Tần Nghi chia sẻ niềm vui này, chưa kịp mở lời đã phát hiện, Tần Nghi đi rồi.
Đi đột ngột như thế, ngay cả câu giã từ còn không có.
Sở Cẩm Dao hơi đau lòng, lại không nỡ, buồn bã và mất mát thi nhau ập tới. Nàng biết Tần Nghi sớm muộn gì cũng sẽ rời đi, cứ ngỡ mình đã chuẩn bị xong rồi. Chỉ là, nàng không đoán được ngày này lại đến bất ngờ thế này.
Sở Cẩm Dao hơi trống rỗng, Trường Hưng Hầu cứ nghĩ mình hỏi vội quá dọa nữ nhi. Vì vậy, ông hơi hòa hoãn, dịu dàng nói với Sở Cẩm Dao: "Phụ thân không khiển trách con, con đừng nghĩ nhiều." Trường Hưng Hầu nói xong mới ngưng một chút, lại nói thêm một câu: "Con có thể từ dăm ba điều người dưới đã đoán được chân tướng, khá lắm."
Nữ tử luôn không quan tâm đến chuyện bên ngoài cơ mà? Tốt? Tốt chỗ nào? Lời Trường Hưng Hầu nói có ẩn ý. Sở lão phu nhân mấy hôm trước có lập lờ nói với ông về chuyện Sở Cẩm Dao. Bởi có sự nhắc nhở của bà, hôm nay ông mới quan sát kĩ Sở Cẩm Dao, thấy nàng thay da đổi thịt. Khi mới về nhà hơi gầy đen, bây giờ qua hai tháng điều dưỡng, cả người cân đối chưa kể, làn da cũng trắng hơn trước.
Sở Cẩm Dao, Sở Châu và Sở Cẩm Nhàn khá giống nhau, có làn da trắng trẻo trời sinh, chỉ cần dưỡng tốt thì như ngọc minh châu phủ bụi mờ, rất nhanh trở lại sáng rực rỡ. Đây có lẽ là tướng mạo đặc trưng của nhà họ Sở, Nhị thiếu gia cũng trắng trẻo, Sở Châu đời trước tự xưng mỹ nhân cũng trắng vậy. Bây giờ đời sau, có Sở Cẩm Nhàn và Sở Cẩm Dao cũng được di truyền. Vì vậy, Sở Cẩm Dao đứng gần nhóm tỷ muội trong nhà, còn trắng hơn cả Tam tiểu thư. Hoàng di nương thì có dáng người và tiếng nói trong trẻo như hoàng oanh, Tam tiểu thư chỉ học một nửa, dáng người quyến rũ. Chỉ là nàng ta giống mẫu thân, nên da hơi ngăm. Bình thường Tam tiểu thư đứng cạnh Sở Cẩm Diệu nên không phát hiện ra chuyện này, bây giờ so sánh với Sở Cẩm Dao, đã hiện ra chênh lệch.
Trường Hưng Hầu từ trước giờ không mong dựa vào nữ nhi mưu cầu phú quý, nhưng giờ phút này ông vẫn phải thừa nhận ánh mắt của mẫu thân thật tốt, so với thê tử của mình mạnh hơn nhiều.
Trường Hưng Hầu không yêu cầu quá nhiều với thê tử mình, chỉ cần ở trong hậu trạch lo liệu cho ông chuyện thê thiếp, con cái, rồi lo toan chuyện ăn, mặc, ở, đi lại là được. Tuy cách Triệu thị làm không quá tốt, nhưng không hề lơi lỏng chỗ nào. Còn những chuyện khác, Trường Hưng Hầu sẽ tự tìm người khác. Cho nên ông ở ngoài xảy ra chuyện gì cũng hiếm khi nói với Triệu phu nhân, có gì cũng đến Ninh Vinh Đường tâm sự bàn bạc với lão phu nhân. Giống như chuyện hôm qua, ông cũng vượt mặt Triệu thị nói với Lão phu nhân.
Sở lão phu nhân nghĩ gì Trường Hưng Hầu hiểu được. Họ đã đến thế hệ cuối cùng rồi, cần phải đốc thúc nhi tử, việc giáo dưỡng các cô nương cũng không thể lơ là. Bọn họ không phải hạng bán nữ cầu vinh, nhưng mà nhi tử nhiều là phúc, nữ nhi nhiều, sau này kết thông gia cũng tốt. Đích trưởng nữ Sở Cẩm Nhàn đã định hôn sự, gả cho thanh mai trúc mã, đã hiểu được tính cách của biểu ca, có thể êm thấm trôi qua nửa đời sau, như vậy cũng tốt. Còn đích nữ Sở Cẩm Dao cần phải chọn thật tốt.