Chương 42

Ngọc Bội Thái Tử Gia

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa 13-11-2025 22:49:27

Sở lão phu nhân đã sống cả đời trong hậu trạch, thường xuyên phải tiếp xúc với nữ nhân, sao lại không nhìn ra được mấy chuyện vặt vãnh này? Suy nghĩ của Triệu phu nhân và Sở Cẩm Diệu, bà liếc mắt cái đã thấy rõ. Sở lão phu nhân hiểu hết nhưng không nói toạc ra,"Tứ tiểu thư lớn lên trước mặt con, nên con thương nó là lẽ thường tình. Nhưng người ta thường nói, xử lí chuyện cần công bằng, không thiên vị bất kì bên nào, trong nhà có chuyện lớn nhỏ nào không bắt nguồn từ sự thiên vị của trưởng bối đâu? Con không được bất công với ai cả, về phía Ngũ tiểu thư cũng phải công bằng." Sở Lão phu nhân lại nói bà bất công, trong lòng Triệu phu nhân hơi bài xích, nhưng ngoài mặt vẫn đồng ý đầy cung kính. Sở lão phu nhân thấy bà đáp ứng miễn cưỡng, biết là nghe đấy mà chẳng để tâm, nên giọng điệu nghiêm túc hơn, hơi quát lên: "Những chuyện này là chức trách của chủ mẫu, nương không muốn nhắc lại lần thứ ba. Thêm nữa con còn là phu nhân Hầu gia, cần phải lo toan chuyện của toàn tộc. Xét về tình riêng con còn là mẫu thân của mấy tiểu thư nữa, con phải nhớ rõ thân phận của mình, không thể chỉ quan tâm một mình Sở Cẩm Diệu! Chưa nói đến Ngũ tiểu thư, cứ nói đến Bát tiểu thư, mới sáu tuổi thôi mà bà tử đã lười biếng thành thể thống gì? Nương lười nói con, con cho rằng nương không biết gì thật à?" Triệu phu nhân nghe vậy mồ hôi đổ ròng ròng, quỳ xuống bên sập la hán,"Con sai rồi, mong mẫu thân bớt giận." Sở lão phu nhân tính chỉ nói sơ đề điểm mà thôi, không ngờ Triệu phu nhân lại u mê mơ hồ thế này, một hai phải khiến cho bà nói trắng ra. Sở lão phu nhân cũng hơi giận, hít sâu vài cái mới nói: "Đứng dậy đi, con giờ đã là mẫu thân của mấy đứa rồi, nương không muốn khiến con mất mặt trước mặt người ngoài. Phàm là những chuyện dễ cho qua, nương cũng không nói con như vậy làm gì. Từ này về sau, cần phải có thần thái đoan chính, nghiêm chỉnh trong việc của mấy tiểu thư, trưởng bối thiên vị sẽ thành họa về sau!" "Dạ" "Nương nghe Nhàn Nhi nói là hôm nay ra ngoài, có tự trả tiền mua cho Sở Cẩm Dao mấy bộ trang sức, con cũng tặng một bộ. Bây giờ Ngũ tiểu thư càng lúc càng lớn rồi, trang sức y phục cần nhiều hơn. Dù sao cũng là tiểu thư vợ cả Hầu phủ, đích thứ tôn ti không thể loạn được, cho dù chi phí dùng cho con bé không phải là tốt nhất, thì cũng không được để người khác chê cười." Triệu phu nhân vâng dạ. Sở lão phu nhân tuy nói đích thứ tôn ti, nhưng bà vẫn biết lão phu nhân đang ám chỉ Sở Cẩm Diệu. Dù sao bà vẫn là chính thê, không lẽ còn cưng thứ nữ qua cả đích nữ hay sao? Lão phu nhân nói đi nói lại vẫn bất mãn với chi phí của Sở Cẩm Diệu, không được vượt qua Sở Cẩm Dao. Lão phu nhân vừa nói chuyện phải giải quyết công bằng, bây giờ lại nói như vậy. Triệu phu nhân không phải người quá hồ đồ, nếu đã biết Sở Cẩm Dao mới là cốt nhục thân sinh của mình, chẳng lẽ còn khắt khe Sở Cẩm Dao hay sao? Chỉ là Sở Cẩm Dao quay về, bên cạnh luôn có người ép buộc bà, răn dạy bà, nhắc nhở bà phải làm gì, nên Triệu phu nhân mới phản cảm, trong lòng muốn đối chọi lại đấy thôi. Giống như tất cả mọi người đều là người tốt, mình Triệu phu nhân là người xấu vậy. Triệu thị thấy rất nhàm chán. Thật ra Sở lão phu nhân nói vậy là do còn tính xa hơn Triệu thị nghĩ nhiều. Lão phu nhân cho rằng, Sở Cẩm Diệu hoàn toàn bỏ đi rồi. Đừng nói nàng ta có phúc phần hay không, cho dù có Sở lão phu nhân cũng không để nàng ta gả cao. Tính cách thế này, gả cao mới là kiếp nạn của Sở gia. Sở Cẩm Nhàn là người mà Sở lão phu nhân nuôi lớn nên tính cách mặt nào cũng tốt cả. Xét về lí, muốn gả cao thì chọn nàng ấy là tốt nhất. Nhưng Sở lão phu nhân cũng có lòng riêng. Bà vẫn muốn tiểu thư mà mình nuôi lớn có thể hạnh phúc an nhàn một chút, nên lão phu nhân mới không hề đứng ra lên tiếng, mặc cho Triệu phu nhân sắp xếp hôn sự chọn biểu ca của Sở Cẩm Nhàn bên nhà mẹ đẻ. Có điều, Trường Hưng Hầu phủ đã đến thế hệ cuối rồi. Nhóm vãn bối trầm mê trong phú quý, không suy xét đến tương lai của Hầu phủ, trưởng bối thì không thể như vậy được. Sở Cẩm Nhàn đã định chuyện chung thân. Trong mấy tiểu thư thì còn Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư đều là con di nương. Mặc dù triều đại hiện giờ không quá coi trong đích thứ như trước, nhưng xuất thân hơi thấp, vẫn không bằng tiểu thư danh chính ngôn thuận. Ban đầu Sở Cẩm Diệu là đích nữ của Trường Hưng Hầu phủ, Sở Cẩm Nhàn lại là tiểu thư cạnh lão phu nhân, bà còn dạy dỗ nhiều năm như vậy nên tính cách càng không thể chê. Lão phu nhân không thích tính cách của Sở Cẩm Diệu, hở ra là giận dỗi, nhiều lúc nhỏ nhen. Sau Sở Cẩm Diệu, mấy tiểu thư khác càng tệ không phải nói, nếu được thì cũng là xuất thân không hợp, tính tới tính lui nhà họ Sở chẳng có tiểu thư nào có thể đưa ra, giúp Sở lão phu nhân một phen phú quý. Sở lão phu nhân âm thầm lo lắng rất lâu, và bây giờ, Sở Cẩm Dao xuất hiện. Sở lão phu nhân lạnh lùng quan sát bấy lâu. Bà không thể không thừa nhận, Sở Cẩm Dao mới là người bà cần tìm. Cho dù là thân phận, dung mạo hay tính cách đều gãi đúng chỗ ngứa. Tuy nàng không lớn lên ở Hầu phủ, nên không thân thiết với người trong nhà, nhưng Sở Cẩm Dao ngay cả một đứa trẻ không quen biết còn có thể xả thân cứu giúp, huống hồ là gia tộc đằng sau? Sở lão phu nhân không hề lo lắng sau này nàng vong ân phụ nghĩa. Chuyện hôm nay càng khiến Sở lão phu nhân hạ quyết tâm sẽ chuyên tâm dạy dỗ Sở Cẩm Dao, những gì tốt trong Hầu phủ cũng sẽ nghiêng về phía nàng. Tuy Sở Cẩm Dao không lớn lên trong phủ, quy củ, nữ công gia chánh kém mấy tiểu thư khác chút nhưng nàng mới mười ba, bây giờ vẫn còn kịp. Sở lão phu nhân nghĩ vậy hơi tiếc nuối, nếu không có Sở Cẩm Diệu, Sở Cẩm Dao đã có thể lớn lên trong nhà, nào có chuyện xấu như nay? Sở lão phu nhân nhớ đến cặp phu thê ác bá kia là khó chịu, vậy mà Sở Cẩm Diệu còn dám ra vẻ trước mặt bà. Nghĩ tới đây, sắc mặt bà kém hơn hẳn.