Sở Cẩm Dao có thân phận thích hợp, dung mạo còn xinh đẹp hơn Sở Châu hồi trẻ. Sở Châu có thể gả cao, Sở Cẩm Dao cũng thế. Lão phu nhân đánh giá cao thế tử vương phủ. Ở Sơn Tây nếu muốn gả cao, chọn đi chọn lại cũng chỉ có mấy nhà, không có mấy hộ có gia thế tốt hơn. Sở lão phu nhân thích Hoài Lăng vương phủ hơn cả. Bởi vì mũ quan của vương phủ vẫn khá thuận lợi, con đường làm quan luôn thẳng lối. Trường Hưng Hầu tuy không đồng ý mấy với ý của mẫu thân, nhưng với thế tử phủ Hoài Lăng, ông cũng vừa lòng đẹp ý.
Cho nên lần này thư đồng đến vương phủ, Trường Hưng Hầu và Sở lão phu nhân đã chọn rồi. Một người nữa chỉ đến giúp đỡ Sở Cẩm Dao hoặc làm nền thôi. Tuy nói thư đồng chọn ai phải để vương phi xem xét mới được, nhưng Trường Hưng Hầu không phải nhà lụi bại gì, tiểu thư nhà họ chẳng lẽ để cho người ta muốn chọn là chọn hay sao? Cuối cùng quyền quyết định vẫn nằm trong tay hai lão tổ tông. Sở lão phu nhân quyết định xong cứ nói một câu với bà bên kia, vương phủ bà bà sẽ nể mặt Sở lão phu nhân, chuyện này sẽ ổn.
Hoài Lăng Vương phủ cũng ôm mộng phú quý, Trường Hưng Hầu phủ chưa chắc không có, chẳng qua hai nhà địa vị cao thấp khác nhau, nên mưu cầu phú quý cũng không tương đồng mà thôi. Hoài Lăng vương phủ mưu cầu địa vị Thái Tử phi, còn Sở lão phu nhân nhìn trúng vị trí thế tử phi trong nhà họ. Năm đó Sở Châu mang tiếng gả cao, nhưng thật ra cũng chỉ gả cho đệ đệ của quận vương gia. Giờ phút này lão phu nhân muốn là đánh một kích trúng đích, nhằm vào tông vị đời sau của phủ Hoài Lăng.
Thật ra Sở lão phu nhân cũng đoán được ít nhiều ý của quận vương và vương phi, nhưng huyện chủ nhà họ đúng là hơi... kiêu căng. Quận vương phủ muốn tuyển thư đồng là muốn rèn giũa tính nết này. Nếu phủ Hoài Lăng thành công thì mang thêm vài thư đồng đến Đông cung cũng không phải khó. Nhưng Sở lão phu nhân không vui mấy, bà không muốn tiểu thư nhà mình đến làm con rối cho huyện chủ, sau này có sinh được hài tử có lẽ cũng không được tự mình nuôi nấng. Nên thay vì đến làm nhỏ cho huyện chủ, chẳng bằng trở thành tẩu tử danh chính ngôn thuận của huyện chủ, thuận lí thành chương thành người trên cùng một con thuyền, vậy không mạnh hơn là bồi gả làm hồi môn sao?
Sở lão phu nhân vừa nói với Trường Hưng Hầu, cả hai đã ăn ý thông qua. Tất nhiên, nếu vương phi muốn tìm bạn đến Đông cung cho huyện chủ, nhà họ cũng có thể đưa ra vài người. Ví dụ như Tam tiểu thư, dáng người quyến rũ thướt tha còn biết nịnh nọt lại càng phù hợp hơn. Chỉ cần Sở Cẩm Dao trở thành thế tử phi, một cô nương thôi, lão phu nhân thấy chẳng là gì.
Hiện giờ Trường Hưng Hầu chăm chú nhìn mấy nữ nhi của mình, trong lòng đã có cân nhắc riêng. Ông suy nghĩ rất nhiều, nhưng không tỏ vẻ gì cho Sở Cẩm Dao hay Tam tiểu thư. Ông nghĩ, ánh mắt của mẫu thân lúc nào cũng tinh tường, Sở Cẩm Dao mới mười ba, đã có thể liên tưởng đến Thang công công là người của Thái Tử, chỉ cần cố gắng dạy dỗ cho tốt, sau này là thế tử phi cũng không lỗ lãi gì. Còn Tam tiểu thư thì không cần tách khỏi Hoàng di nương làm gì, đi theo Hoàng di nương học thủ đoạn lung lạc đàn ông cũng không có gì không ổn.
Sở Cẩm Dao và Tam tiểu thư thấy Trường Hưng Hầu đăm chiêu nhìn mình, hơi bồn chồn không yên. Tam tiểu thư nhỏ giọng hỏi: "Phụ thân?"
Trường Hưng Hầu lấy lại tinh thần,"Hôm qua để các con sợ hãi rồi. Mấy ngày nay nghỉ ngơi ổn thoả, lát nữa phụ thân cho các con một ít đồ, xem như là an ủi được không? Thiền Nhi, đồ có đủ mặc không?"
Tam tiểu thư được sủng ái mà lo sợ, vội vàng làm lễ vạn phúc: "Tạ phụ thân quan tâm, nữ nhi tốt lắm ạ."
Trường Hưng Hầu nói: "Con đang tuổi lớn, mặc dù là con di nương cũng không thể quá tiết kiệm được. Lát nữa phụ thân gọi người, con thích vải dệt nào cứ chọn, đừng lo chuyện tiền bạc, để phụ thân đưa cho."
Tam tiểu thư vui vẻ đáp ứng, lúc nàng ta nhìn về phía nhóm tỷ muội còn hơi vênh mặt.
Trường Hưng Hầu lại nói với Sở Cẩm Dao: "Hôm qua con cứu người, ấy là việc thiện, đáng khen. Phụ thân nghe nói Tề Đức Thắng đưa con hai rương vải, con cứ nhận đi, còn nếu sợ thiếu người ta nhân tình đã có phụ thân. Bên cạnh con có thiếu người không?"
Sở Cẩm Dao nghe mà chẳng hiểu gì cả, nàng cảm thấy không đúng lắm, bởi Trường Hưng Hầu xưa nay không hỏi han chuyện trong nội trạch, bây giờ đã hỏi Tam tiểu thư, còn giúp Tam tiểu thư may y phục mới. Nếu Trường Hưng Hầu đối xử công bằng hỏi nàng thiếu y phục không, nàng sẽ không nghĩ nhiều, nghĩ phụ thân cho đồ nữ nhi thôi, nhưng ông lại hỏi nàng thiếu người không...
Sở Cẩm Dao suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng chỉ thuận theo: "Nữ nhi còn nhỏ, có nhiều chuyện không hiểu, con xin vâng theo lời phụ thân an bài."
Điều này làm Trường Hưng Hầu rất hài lòng, mỉm cười vuốt chòm râu: "Được, chuyện của người dưới để tổ mẫu con sắp xếp. Mấy ngày nay con bị thương làm tổ mẫu lo lắng, nếu con không bận gì thì sang bên ấy đi."
Sở Cẩm Dao vâng theo, Tam tiểu thư vốn đang bất mãn Sở Cẩm Dao được phụ thân chú ý, nhưng nghe xong ý sau mới khịt mũi xem thường. Nói đến nói lui phụ thân cũng không cho Sở Cẩm Dao gì tốt, vẫn là nàng tốt hơn. Tam tiểu thư và Sở Cẩm Dao không biết, thân phận của hai nàng trong tương lai đều nằm trong tay của trưởng bối rồi.
Trường Hưng Hầu dặn dò xong, tất nhiên cũng hỏi tiếp Sở Cẩm Nhàn Sở Cẩm Diệu, Bát tiểu thư vẫn chỉ là một đứa trẻ nên ông lướt qua. Sau khi ông nói chuyện hết thì không khí trong phòng mới hoà hoãn hơn. Sở Cẩm Dao thấy tâm trạng Trường Hưng Hầu vui vẻ, mới liều mình hỏi: "Phụ thân, Thang công công là người bên cạnh thái tử, sao lại xuất hiện ở đây?"