Chương 39

Ngọc Bội Thái Tử Gia

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa 13-11-2025 22:49:28

Người dẫn đầu nói xong, những người khác cũng đáp lại. Một người nọ nhường ngựa của mình lại để đội trưởng ngồi lên. Lưu quản gia trước giờ chưa bao giờ bị người khác lờ đi, bẽ mặt muốn chết, tức quá hét lớn: "Các ngươi bị điếc à? Không biết đằng trước là nữ quyến Hầu phủ sao? Còn trì hoãn nữa, cẩn thận da các ngươi!" "Xằng bậy!" Một người khá trẻ gào lên và rút đao ra. Đao gươm sáng loáng phản chiếu nét mặt Lưu quản gia, khiến ông ta sợ hãi lùi một bước. Vốn Sở Cẩm Dao và mọi người đã đi xa nhưng nghe tiếng thì ngạc nhiên ngừng bước quay đầu. Không ai ngờ, trong thành Thái Nguyên vẫn có người không thèm nể mặt Trường Hưng Hầu. Triệu thị sầm mặt, hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Lưu quản gia thấy phu nhân và các tiểu thư đều nhìn sang đây, sợ bẽ mặt nên ráng lấy thêm can đảm, chỉ tay mắng người: "Các ngươi phóng ngựa trên đường, làm tiểu thư nhà chúng ta bị thương, bây giờ còn dám rút dao hăm dọa? Các ngươi là người dưới của ai? Báo tên họ của cấp trên ra, để các người biết được trời cao thế nào, không thì chỉ biết coi trời bằng vung. Các ngươi tưởng mình là con trời đó à? Ai cũng dám đắc tội sao?" Cũng là tên lính trẻ nọ cười lạnh,"Chỉ sợ lúc nói tên chủ nhân của chúng ta ra, các ngươi lại sợ không dám nghe." Lưu quản gia giận dữ, muốn tra hỏi rõ ràng xem chủ nhân của bọn hắn là ai, nhưng đội trưởng bên đó đã đè chuôi kiếm xuống, nhỏ giọng nói: "Chuyện của gia quan trọng hơn, đừng quan tâm mấy người không liên quan." Người lính trẻ trước đó còn kiêu ngạo ngông nghênh cúi đầu tắp lự, cung kính đáp: "Vâng." Người đứng đầu nói một câu thôi mà những chàng trai tráng kiện lập tức đáp lại mạnh mẽ, rồi toàn bộ leo lên ngựa. Lưu quản gia bị lờ đi năm lần bảy lượt, mấy người Triệu phu nhân đứng bàng quan một bên cũng bực bội, Triệu thị nói: "Các ngươi thật to gan! Người đâu, bao vây họ lại, xem thử kẻ nào dám đi!" Đầy tớ Hầu phủ tiến lên, la hét bao vây đám người ngựa. Người dẫn đầu mất kiên nhẫn, trừng mắt đe dọa: "Còn muốn sống thì cút mau cho ta!" Tề Đức Thắng luôn theo sát Sở Cẩm Dao, đứng ngoài chờ Hầu phủ xử lý. Tuy ông ta là một hoàng thương (buôn bán cho giới quý tộc) nhưng xã hội sĩ nông công thương, ông ta vẫn thuộc tầng lớp thấp nhất, không dám đòi lẽ phải gì với đám quan gia, đành phải giao hết toàn quyền cho Hầu phủ ra mặt thay. Chỉ cần Hầu phu nhân nghiêm trị, cũng xem như đã thay nhi tử độc đinh của ông ta trút giận. Sau này, ông ta mang theo ít tơ lụa đến tạ lễ là ổn. Vì vậy, Tề Đức Thắng duy trì trạng thái trung lập, không xen vào nói gì. Giờ nghe giọng người cầm đầu, sắc mặt ông ta chợt biến đổi. Tề Đức Thắng quay phắt người lại nhìn. Đúng rồi, vừa nãy ông ta thấy có gì sai sai, bây giờ mới lần được manh mối. Người đi đầu nhìn thì có vẻ mạnh mẽ, đi đứng ổn trọng, nhưng da mặt trắng trẻo nhãn mịn, đôi mắt tinh tường. Tề Đức Thắng quan sát thật kĩ cằm của ông ấy, rồi chẳng dám đòi công bằng gì nữa, chạy nhanh đến nói với Triệu phu nhân: "Phu nhân, chuyện hôm nay bỏ qua đi thôi, đừng làm chậm trễ vị đại nhân này lên đường." Triệu thị cũng lờ mờ đoán được gì đó, lòng run nhẹ. Lúc trước nghe không rõ, bây giờ ông ấy lớn tiếng quát mắng mới thấy giọng nói của ông ấy hơi kì lạ. Triệu phu nhân hoảng sợ, may mà có bậc thang của Tề Đức Thắng nên vội vã thuận theo: "Lưu quản gia, ngươi mau dẫn người lùi lại. Dù sao hài tử của chưởng quầy và Ngũ tiểu thư cũng không sao cả, bỏ qua chuyện này đi." Triệu phu nhân đã nói, Lưu quản gia đành ủ ê lùi về. Sao ông cứ có cảm giác, thân phận đám người này không bình thường... Đầy tớ Trường Hưng Hầu phủ ủ rũ lui sang bên cạnh, nhóm Triệu phu nhân cũng cúi đầu không nói tiếng nào. Bá tánh xung quanh thấy vậy liền lui theo, nhường đường cho họ. Người mà ngay cả Hầu phủ còn không dám đắc tội, dân thường bọn họ sao dám nói gì? Sở Cẩm Dao nhìn nhóm người Sở gia lùi bước, vừa ngạc nhiên vừa sinh ra cảm giác bực bội. Nàng không quan tâm vết thương hở, bước lên, ánh mắt trong veo nhìn thẳng quan sai đi đầu: "Các ngươi phóng ngựa nhanh ở thành đông dân cư, suýt làm người bị thương mà không nói nổi một câu sao? Hôm nay may mà đứa trẻ không gặp chuyện gì. Nếu không, một mạng đã ra đi dưới tay các ngươi rồi!" Nhóm người Sở gia hoảng loạn vì câu Sở Cẩm Dao nói, Triệu thị quát: "Ở đây không đến lượt con nói chuyện, lùi về mau!" Sở Cẩm Nhàn kéo tay nàng lại, nhưng Sở Cẩm Dao vẫn nhìn họ chăm chú, không né tránh, nhất quyết phải để họ nói gì đó mới được. Thang Tín Nghĩa đi đầu quay ra nhìn lướt qua Sở Cẩm Dao. Da ông ấy trắng bợt, trông không có tí sức sống nào, như thể quanh năm không tiếp xúc với ánh mặt trời. Gương mặt tái nhợt, không chút cảm xúc ấy chăm chú quan sát Sở Cẩm Dao. Sở Cẩm Nhàn nhỏ giọng nói với Sở Cẩm Dao: "Có khi ông ấy là công công, chúng ta không trêu vào nổi, muội mau lùi lại đi." Là thái giám? Sở Cẩm Dao giật mình nhẹ. Nàng đã từng nghe người khác nhắc tới cẩm y vệ và thái giám. Đến hoàng thân quốc thích còn chẳng dám trêu chọc người giữ chức đó. Nhưng thân là thái giám, sao lại xuất hiện ở đây? Sở Cẩm Dao không thể nghĩ ngay ra nguyên nhân trong phút chốc, nhưng hiểu một chuyện, oan ức hôm nay chỉ có thể nhịn xuống mà thôi. Thang Tín Nghĩa quan sát Cẩm Dao, phát hiện vị tiểu thư này không những dũng cảm nhìn họ mà giọng điệu còn như đang chất vấn. Dù tỷ tỷ nàng đã nhắc nhưng cảm xúc trong đôi mắt kia vẫn tỏ rõ sự chỉ trích. Thang Tín Nghĩa quay đi, không để chút cảm xúc nào, xoay người lên ngựa, kéo dây cương thật mạnh. Vó ngựa lộc cộc chạy đi như bay. Đám quan binh đột ngột đến rồi lại đi nhanh như bay, người trên đường đều nhường đường cho họ. Trong phút chốc, không ai dám lên giọng nói chuyện.