Đám nữ quyến mồm năm miệng mười hỏi han. Sở Cẩm Dao nén đau, sắc mặt tái đi, lẳng lặng lắc đầu tỏ ý mình không sao. Triệu phu nhân là một trong số những người đứng trước đám vây quanh, nhìn tay cô nương trong nhà xuất hiện vết thương lớn, máu chảy không ngừng, bà bực bội,"Ta vừa nói chuyện với hai phu nhân khác được mấy câu, sao con lại chạy ra phố làm gì?"
Sở Cẩm Nhàn cắt ngang lời Triệu phu nhân: "Nương đừng nói nữa, cầm máu cho Cẩm Dao trước đã."
Mấy tiểu như Sở gia tò mò quan sát. Thất tiểu thư thấy tay Sở Cẩm Dao, líu lưỡi nói: "Chảy máu nhiều vậy, không biết có để lại sẹo không."
Bàn đến chuyện để lại sẹo, mấy tiểu thư cũng hơi nhốn nháo. Là con gái nhà bề thế, tiểu thư sống trong khuê phòng, cửa lớn không bước ra, chẳng khác gì nuôi một món hàng, đợi ngày sau gả đi. Nếu có sẹo, cho dù ở tay cũng không tốt.
Sở Cẩm Dao vốn là tiểu thư đẹp nhất trong mấy tỷ muội trong nhà. Nhưng giờ, trên tay nàng lại có vết sẹo lớn.
Các tiểu thư lập tức thân thiết với Sở Cẩm Dao hơn, liên tục giả lả hỏi thăm rằng muội có đau không, giờ thấy thế nào rồi. Sở Cẩm Dao không còn sức để trả lời, chỉ cười cho có lệ, coi như đáp lại.
Triệu phu nhân nghe Thất tiểu thư nói có thể để lại sẹo, tâm trạng càng không ổn. Diêm phu nhân nhìn vết thương hở, liên tục nói tiếc quá nên bà càng giận hơn. Bà trợn tròn mắt, phẫn nộ: "Còn luật pháp không đây? Ta muốn xem thử xem rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy, dám làm tiểu thư nhà chúng ta bị thương ở ngay đất Thái Nguyên."
Triệu thị vừa dứt lời, tên sai vặt của Hầu phủ đã tiến tới, nói với bà: "Hầu phu nhân chờ chút, để tiểu nhân đi giáo huấn họ."
Tề Đức Thắng khoanh tay đứng ngoài một lúc, vừa hay nghe được cuộc trò chuyện, nhân cơ hội nói: "Vừa hay trong tiệm đã chuẩn bị sẵn nước nóng, vải trắng sạch cũng có rồi. Tôi đã sai tiểu nhị đi mời đại phu. Nếu các vị phu nhân không chê mời vào quầy nhỏ ngồi nghỉ, tránh bên ngoài nhiều người phức tạp, lỡ mạo phạm mấy vị quý nhân."
Triệu thị nói: "Được, Lưu quản gia, ông đi nói chuyện với mấy tên hung dữ kia. Cho dù có là quan quân đi nữa, ở địa phận của chúng ta, không ai dám động vào Trường Hưng Hầu phủ."
Lưu quản gia vâng một tiếng rồi từ bên cạnh Triệu thị lui ra, tới bên ngoài đường, dáng vẻ ấy lại thành hống hách kiêu căng. Sở Cẩm Dao nhìn theo hướng nhóm người vừa đi. Nhóm người nọ mặc đồ binh lính. Vì ban nãy Sở Cẩm Dao bất ngờ lao ra cứu đứa trẻ, người đi đầu muốn tránh nàng nên ghìm chặt dây cương, ngựa quay đầu đạp trúng sạp trước quầy Tề Đức Thắng. Cho dù lực của người nọ khá tốt, nhưng vẫn giẫm phải sạp khiến tấm gỗ rơi xuống. Cuối cùng, Sở Cẩm Dao tránh không khỏi tai nạn. Dù tránh được vó ngựa nhưng bản gỗ lại rớt xuống va vào tay, bị thương chảy máu.
Tấm gỗ rớt xuống, hình như ngựa cũng bị thương. Sở Cẩm Dao nhìn thấy mấy người đều nhảy xuống ngựa, sờ sờ đầu ngựa, như thể đang kiểm tra vết thương của nó. Có vẻ bọn họ đang cãi nhau gì đó, nói chuyện khá ồn ào nhưng không ai quan tâm đến Sở Cẩm Dao có bị gì không.
Kiêu căng hống hách như vậy, có thể đoán được là người mang công vụ. Trong lòng Sở Cẩm Dao không dễ chịu, họ cưỡi ngựa trong thành nhanh vậy đã sai, vừa rồi còn suýt giết chết một đứa trẻ! Chẳng qua Sở Cẩm Dao vừa lúc đứng gần, động tác nhanh nhẹn, nếu không đứa trẻ không chết thì cũng thành phế nhân. Nghe đâu đây là nhi tử độc đinh của chưởng quầy, hôm nay suýt thì chết trong tay mấy người nọ.
Nếu Sở Cẩm Dao vẫn còn là dân thường như lúc trước thì có gặp chuyện cũng phải nhịn cho qua. Dân không đấu được với quan. Chỉ cần người không bị gì đã là cảm tạ trời xanh, nào dám đòi quan gia giải thích. May mà thân phận bây giờ của nàng đã khác trước một trời một vực, nàng thành người có đặc quyền. Trường Hưng Hầu Phủ là phủ Hầu duy nhất ở Thái Nguyên, trong tay nắm binh quyền, quan viên toàn Sơn Tây ai nhìn thấy Trường Hưng Hầu phủ mà không nhẹ giọng nói năng? Sở Cẩm Dao còn là đích nữ Hầu phủ, có tư cách đi đòi sự công bằng.
***
"Cẩm Dao đừng nhìn nữa. Mấy chuyện này nhà mình sẽ giải quyết, muội đừng bận lòng làm gì." Sở Cẩm Nhàn nhẹ giọng nói bên tai Sở Cẩm Dao.
Sở Cẩm Dao hồi thần, khẽ gật đầu, không nhìn bên đó nữa. Nàng có chút cảm thán, thì ra chỉ khi có quyền thế trong tay mới có tư cách đòi lại công bằng. Nếu nàng vẫn như trước kia thì sao dám nghĩ đến việc này.
Sở Cẩm Dao được đỡ vào trong tiệm. Với danh vọng Trường Hưng Hầu của phụ thân, nàng biết chắc chắc cha sẽ tức giận bởi sự cố nhỏ này nên không chú tâm vào chuyện đấy nữa. Ngược lại, nàng quay sang đặt tâm tư vào chuyện khác, thầm nghĩ, sao Tần Nghi không nói gì? Phải thừa dịp ít người hỏi thử Tần Nghi xem chuyện vừa rồi có dọa sợ hắn không mới được.
Nữ quyến của Sở gia chưa từng ngó ngàng đến đám người kia, bởi các nàng luôn thẳng lưng đứng vững, được người khác tôn kính trong huyện Thái Nguyên. Nếu đám quan sai kia biết người mình đụng trúng là ai sẽ chạy đến tạ tội thôi, dám đôi co gì nữa. Lưu quản gia cũng nghĩ thế nên ra vẻ oai phong không sợ ai, đến trước mặt quan binh, lớn giọng quát: "Các ngươi thật to gan! Hôm nay các ngươi phạm tội tày trời biết chưa? Các ngươi biết người kia là ai không? Đó là nữ quyến nhà chúng ta. Các ngươi dám mạo phạm làm kinh sợ tiểu như nhà chúng ta, còn không mau đến tạ tội với quý nhân? Nếu không, để Hầu gia nhà ta biết được các người sẽ biết tay!"
Nhưng đám người đó không quan tâm, chỉ nhỏ giọng bàn tán gì đó, người dẫn đầu nhìn con ngựa què chân, dứt khoát nói: "Đừng quan tâm con ngựa này nữa, chuyện mà gia giao phó quan trọng hơn. Đạo sĩ nọ xuất quỷ nhập thần, chúng ta trì hoãn chỉ e không bắt kịp."