Trong thư, thái tử chỉ nói đôi ba câu. Hắn nói, giờ mình đã có ý thức nhưng không cách nào tỉnh lại được, dặn Thang Tín Nghĩa âm thầm thu thập các loại ngọc thạch có hình thù đặc biệt ở dân gian. Sau nhiều lần kiểm tra, đối chiếu, Thang Tín Nghĩa tin đây là cái do chính tay thái tử viết, các loại ám hiệu cũng đúng. Ông ta thấy yên tâm hơn nhưng rồi lại khẩn trương. Sao lại kỳ quái thế? Thái tử có ý thức mà không tỉnh được. Chẳng lẽ liên quan đến cấm thuật Vu Cổ?
Thang Tín Nghĩa lập tức nghĩ đến vị hoàng hậu trong cung kia. Nhưng việc này không thể chậm trễ, chuyện thái tử phân phó quan trọng hơn. Thang Tín Nghĩa tỉ mỉ chọn những tâm phúc tốt, thừa dịp đêm đến rời khỏi Đại Đồng, tìm kiếm các loại ngọc có hình dáng đặc biệt ở xung quanh. Thang Tín Nghĩa nghe ngóng được trong một thôn nhỏ tin một vị đạo sĩ đang lang thang, trong tay có vật thái tử cần tìm nên lập tức dẫn người đuổi theo. Đuổi thế nào chạy đến cả Thái Nguyên, trên đường đụng phải Sở Cẩm Dao.
Hắn vốn không định kinh động quan viên ở đây, nghênh đón tặng quà quá mức phiền toái. Nhưng không may ngày đó ở trên đường bọn họ bị bại lộ thân phận, kinh động đến quan viên trong thành, vừa vặn bọn họ cũng cần ở lại thành Thái Nguyên tìm vị đạo sĩ kia, nhất thời thoát thân không được. Nếu Thang Tín Nghĩa là người bên cạnh hoàng thượng, không muốn gặp ai thì nhất định không gặp. Nhưng chủ tử ông ta hiện nay là thái tử, còn cần duy trì mối quan hệ thần tử trong triều. Thang Tín Nghĩa chỉ đành mở cửa, tiếp đãi người đến thăm là Trường Hưng Hầu.
Gặp Trường Hưng Hầu rồi, lúc sau phải gặp tri châu, tri phủ chuyện này vô cùng phiền toái, không biết phải dùng bao nhiêu sức nữa. Thang Tín Nghĩa còn nhớ việc thái tử giao, thật sự không có tâm trạng cùng các quan viên nói chuyện phiếm, nhưng không thể không nhịn. Thang Tín Nghĩa cố nén sự sốt ruột, cùng Trường Hưng Hầu nói chuyện qua lại. Trường Hưng Hầu còn muốn dò hỏi ý đồ Thang Tín Nghĩa đến đây, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân gấp gáp. Một chàng lính trẻ hấp tấp chạy vào, bất chấp đang có khách, vội vã nói: "Công công, có thư đến."
Thang Tín Nghĩa lập tức nâng cao cảnh giác, lá thư khiến cho thuộc hạ của ông ta như rơi vào đại địch thế này chắc chắn do người trên truyền xuống. Thang Tín Nghĩa đứng lên, thở dài: "Hầu gia cứ ngồi đây nhé, thứ lỗi tại hạ không thể tiếp được. Ta đi một lát sẽ trở lại."
Trường Hưng Hầu cũng đứng lên nói: "Công công xin cứ tự nhiên."
Trường Hưng Hầu thầm suy đoán trong lòng. Ai lại gửi thư cho Thang Tín Nghĩa vào lúc này? Nhưng Trường Hưng Hầu còn chưa nghĩ xong, cách khung cửa sổ, Thang Tín Nghĩa đứng ở hành lang nhận lấy lá thư từ tay chàng lính trẻ tuổi, mở ra đọc lướt nhanh. Sắc mặt Thang Tín Nghĩa thay đổi rất nhanh, ông ta la lớn: "Mau chuẩn bị ngựa, chúng ta lập tức khởi hành."
Trường Hưng Hầu kinh ngạc không thôi. Ông định mời Thang Tín Nghĩa dùng cơm trưa nữa mà, sao bọn họ phải đi rồi? Thang Tín Nghĩa vội vã đi vào, không giữ nổi sắc mặt bình thản nữa, nói: "Mong Trường Hưng Hầu thứ lỗi, ta đột ngột nhận được lệnh triệu... giờ cần phải đi. Lần sau nếu có cơ hội, ta sẽ đến Hầu gia bồi tội."
Trường Hưng Hầu lập tức nói không dám. Ông tận mắt nhìn những nam tử khỏe mạnh hét to quất ngựa, gào thét rời đi. Đến tận khi bọn họ hoàn toàn biến mất, Trường Hưng Hầu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, Nhị thiếu gia cau mày hỏi: "Sao bọn họ phải gấp gáp rời đi vậy? Đang tiếp khách được nửa thì bỏ đi, ngay cả phòng cũng không thu dọn. Cần gì phải gấp như vậy?"
Trường Hưng Hầu lắc đầu không nói. Lòng ông nảy lên suy đoán.
Có lẽ, là lệnh của thái tử?
Vừa quay về Hầu phủ, Trường Hưng Hầu đã nói suy nghĩ của mình cho Sở lão phu nhân biết. Lão phu nhân nghe xong, niệm phật châu, cân nhắc: "Con nói không sai. Người có thể ra lệnh cho Thang công công, khiến ông ta trông như bày thế trận chờ quân địch, e là chỉ có một người. Nhưng không biết, thái tử có chuyện gì đây?"
Cái này... Trường Hưng Hầu không biết. Ông ngẫm nghĩ mất một lúc mà đoán không ra, nói: "Mẫu thân, con nghĩ, chúng ta nên đẩy lời mời của Hoài Lăng vương phủ ra sau. Nghe nói, thái tử bị thương. Hai tháng nay đều tránh mặt dưỡng thương. Giờ không biết vì sao Thang công công đột nhiên đến Thái Nguyên xong không biết vì cái gì thái tử lại triệu người về. Con luôn cảm thấy mấy hành động sau đó chứng tỏ thái tử có hành động lớn. Chúng ta trước án binh bất động, quan sát hướng thái tử đi. Không thể vì lời mời của Hoài Lăng vương phủ mà bỏ bê chuyện chính!"
"Được, ta cũng có ý này." Sở lão phu nhân nói: "Có khi không cần chúng ta chủ động nhắc, không đến hai ngày nữa, Hoài Lăng vương phủ sẽ phái người đến thông báo hoãn yến hội. Bọn họ còn quan tâm đến vị kia hơn cả chúng ta."
Trường Hưng Hầu giải quyết xong việc lớn, yên tâm rồi lại đột nhiên nhớ đến một chuyện khác liên quan đến nó: "Mẫu thân, phía Cẩm Dao..."
"Con yên tâm, nó đã có ta trông nom." Phật châu trong tay Sở lão phu nhân chậm rãi di chuyển. Mỗi lần chuyển sang một viên phật châu khác, đều tốn một khoảng thời gian khá dài. Giọng nói già nua của bà vang lên: "Ngũ tiểu thư rất may mắn. Nếu chúng ta có tâm nâng đỡ, nương sẽ không để nó thiếu cái gì. Qua mấy ngày nữa sẽ đặc biệt phái người đến giáo dưỡng nó. Quần áo lẫn trang sức của nó ta cũng tự tay chuẩn bị. Con quan tâm chuyện bên ngoài là đủ rồi."
Trường Hưng Hầu nghe xong, vừa cảm động lại xấu hổ: "Đều tại con bất hiếu. Nương đã lớn tuổi mà còn phải vất vả lo toan mấy thứ đấy."
Sở lão phu nhân thở dài: "Ta không quan tâm thì dựa vào ai đây? Năm đó làm mai, bên ngoài nhìn Triệu thị có tài có sắc, ai biết cưới vào cửa, mới biết nó hồ đồ. Là nương phải xin lỗi con mới đúng. Không thể cưới cho con một người vợ có khả năng quản lý gia đình, để con bị liên lụy đến tận giờ."