Chương 33

Ngọc Bội Thái Tử Gia

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa 13-11-2025 22:49:28

Lão phu nhân mặc áo bào đỏ sậm thêu chỉ vàng, đầu cài trâm mẫu đơn, ngồi ngay ngắn ở trên sập La Hán. Thấy người đến gần như đông đủ, bà khó có dịp hiền hòa cười nói: "Cô cô cháu vừa về nhà đã thưa chuyện bên nhà chúng ta với vương phi. Lão tổ tông bên vương phủ nghe xong rất vui, ngay cả vương phi cũng thích cô nương nhà chúng ta. Cô cô các cháu truyền lời rằng, mấy ngày nữa, vương phi sẽ chính thức đưa thiệp mời đến, mời Trường Hưng Hầu phủ chúng ta đến làm khách. Người nàng phái truyền tin đã đến, phỏng chừng không tới mấy ngày, thiệp mời của vương phi sẽ được đưa tới nơi." Các cô nương lập tức nhỏ giọng hoan hô. Thất tiểu thư bổ nhào vào lòng lão phu nhân, nói: "Thật tốt quá! Cháu được đến vương phủ bao giờ." Thất tiểu thư còn nhỏ, chưa đến tuổi được mẫu thân mang theo ra cửa, cho nên cực kỳ vui sướng vì lần được ra ngoài bất ngờ này. Mấy tiểu thư khác dù lớn hơn Thất tiểu thư vài tuổi nhưng cũng ít khi ra cửa, nghe sắp tới được ra ngoài, lại còn đi đến Hoài Lăng quận vương phủ thì kích động nắm lấy khăn tay, nóng lòng bàn luận cùng mấy tỷ muội có quan hệ tốt. Sở lão phu nhân cũng cười nhìn các nàng nháo, không khiển trách các nàng chú ý quy củ. Hiện nay, thói đời rất hà khắc đối với nữ tử. Đại đa số nữ tử từ khi sinh ra đã bị nhốt trong hậu trạch, khoảng cách có thể đi lại xa nhất là cổng trong. Cả năm trừ mấy ngày tết nguyên tiêu, ba tháng ba ra thì rất ít dịp họ có thể ra cửa. Giờ đột ngột biết mình được ra ngoài dự tiệc, còn tới nhà giàu nhất Thái Nguyên là Hoài Lăng quận vương phủ nên mấy cô nương có thận trọng đến đâu cũng khó nén được kích động. Sở lão phu nhân chờ các cô nương bớt phấn khích, mới nói: "Lần này đến quận vương phủ làm khách không phải chuyện nhỏ. Các ngươi xưa nay ít ra cửa, đã ra ngoài nên cầm theo chút tiền. Triệu thị..." Triệu thị tiến lên một bước, đáp: "Con dâu có mặt." "Quần áo các cô nương mùa này ra sao rồi?" "Các cô nương nhà chúng ta mỗi mùa đều thêm bốn bộ quần áo mới, đã phát ạ." "Phát rồi à..." Lão phu nhân suy nghĩ thêm chút rồi nói: "Khó có dịp các nàng được đi ra ngoài một chuyến, làm thêm cho mỗi người một bộ quần áo mới đi. Lát nữa ta sẽ gọi cháu dâu Lý gia vào, các ngươi thích gì có thể tự mình chọn. Chọn xong, ta sẽ chi tiền cho các ngươi. Còn đồ trang sức nữa. Ta nhớ bộ trang sức mới gần đây là được đưa đến sau tết, hiện tại trang sức các ngươi có đủ dùng không?" Người lớn toàn người tinh ý, nghe vậy liền kêu lên: "Tổ mẫu, đồ trang sức của chúng ta đã đeo mấy lần rồi. Mong tổ tông đau lòng, đau lòng cho chúng ta!" Các tiểu thư làm nũng, mấy nha hoàn được yêu thích cũng nói: "Lão phu nhân là hào phóng nhất. Chỉ có mấy tiểu thư ở đây, muốn cái gì không có đâu?" Sở lão phu nhân được dỗ đến cười to: "Các ngươi tinh ranh quá đấy! Vậy được rồi, gọi người bên Trân Bảo các vào đi. Các ngươi thích gì cứ chọn. Ta già rồi, không quá chú ý ăn mặc, nhưng các ngươi là cô nương trẻ tuổi, phải biết lúc nào nên rực rỡ, không cần phải chịu thiệt." Diêm thị tiếp tục nịnh bợ lão phu nhân: "Nương, con không đồng tình lắm với lời của người đâu. Người còn trẻ lắm. Lần trước người nhà mẹ đẻ con đến, còn lén nói với con rằng, nếu không phải biết tước vị của nương ở hầu phủ thì suýt chút nữa tưởng nương cùng thế hệ với con đấy." Ý nịnh hót trong lời quá rõ. Dù cho chỉ mua vui cho mẹ chồng thì Triệu thị cũng không nói được. Nhưng Diêm thị có thể. Cho nên, Diêm thị chính là một trong ba đứa con dâu có mặt mũi nhất. Sở lão phu nhân dùng ngón tay đẩy đầu Diêm thị một cái: "Ngươi đó, không biết lớn nhỏ gì cả. Loại chuyện này cũng nói ra được. Không sợ bị vãn bối chê cười sao?" Diêm thị nói: "Nương, oan cho con quá! Con nói thật mà!" Thất tiểu thư đang nằm trong lòng Sở lão phu nhân đáp: "Nương cháu nói đúng đó. Lão tổ tông còn trẻ, còn rất khỏa mạnh!" Nhóm người Cố ma ma cười đồng tình. Sở Cẩm Nhàn ngồi bên cạnh Sở lão phu nhân, thản nhiên mỉm cười. Sở Cẩm Dao đứng trong sảnh, không theo mấy tỷ muội nói lời ngon tiếng ngọt, nói liến thoắng, chỉ cười cho hợp hoàn cảnh. Sở lão phu nhân được dỗ, cười toe toét: "Các ngươi thật là, miệng lưỡi còn ríu rít hơn cả chim hoàng oanh! Tưởng ta không biết các ngươi định làm gì chắc? Đánh chủ ý với ta chứ gì! Đi đi, nhà chúng ta khó có dịp náo nhiệt, không cần kêu người bên Trân Bảo các nữa, tự các ngươi sang đi. Ba nàng dâu các ngươi cũng sang đó đi, mang theo mấy cô nương chọn vài bộ trang sức tốt. Không cần câu nệ tiền nong, tất cả điền vào sổ sách của ta." Ui cha! Diêm thị nghe mà cười híp cả mắt. Sở Cẩm Dao thấy vậy cũng không nhịn được mà vui vẻ. Bầu không khí Vinh Ninh Đường hòa thuận vui vẻ, nhưng Sở Cẩm Diệu chỉ cười gượng, nhìn lát rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Trên danh nghĩa, nàng ta vẫn còn bị cấm cửa. Nhưng gặp chuyện lớn như này, nàng ta cũng muốn đến trước mặt Sở lão phu nhân. Nếu không ai nhắc đến, chuyện cấm túc mọi người sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Nếu là trước kia, Sở Cẩm Diệu sẽ là người ồn ào nhất trong đám tỷ muội. Nàng ta là con dòng chính, là con ruột của bà cả Trường Hưng Hầu phủ, tôn quý hơn chi thứ hai, thứ ba biết bao. Dòng chính chỉ có hai cháu gái. Sở Cẩm Nhan đoan trang cẩn thận, sẽ không hay nói cười, mà Sở Cẩm Diệu lại là đích nữ nhỏ tuổi nên có tư cách làm nũng giả ngây ngốc trước mặt tổ mẫu, thu hút sự chú ý của mọi người. Đáng tiếc, Sở Cẩm Dao đã đến, làm cho hết thảy mọi việc đều thay đổi. Huống chi, từ sau sự kiện lần trước, Sở Cẩm Diệu gặp lão phu nhân là thấy khó chịu. Vừa nhìn Sở lão phu nhân, Sở Cẩm Diệu lại nhớ việc mình vu oan thất bại. Chẳng biết mình đang e ngại hay cố ý lảng tránh mà Sở Cẩm Diệu càng ngày càng không muốn đối mặt với Sở lão phu nhân. Tỷ muội bên cạnh làm nũng, liến thoắng không ngừng còn Sở Cẩm Diệu rất ít nói chuyện.