Chương 36

Ngọc Bội Thái Tử Gia

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa 13-11-2025 22:49:28

Sở Cẩm Dao nghe mà vã mồ hôi lạnh: "Tỷ tỷ, ta không cần nhiều vậy đâu. Chúng ta làm thế hình như không tốt lắm..." Tiếng động chỗ các nàng kinh động đến Diêm thị. Bà thấy bên đó rất nhiều hộp mà Sở Cẩm Nhàn đã bọc mấy hộp rồi, không nhịn nổi mà lên tiếng: "Dựa vào cái gì hai người các ngươi có thể lấy nhiều như vậy?" Tuy Sở lão phu nhân nói cho mọi người thoải mái chọn nhưng họ nào dám không khách sáo. Nhóm nữ quyến ngầm hiểu, chỉ chọn đại cây trâm hay một hai món trang sức nhỏ. Dù sao thì đồ ở đây cũng đắt. Nếu tiêu quá nhiều, muốn nhân cơ hội lấy thêm vài món thì phải bỏ vốn riêng. Diêm thị nhìn Sở Cẩm Dao với Sở Cẩm Nhàn, giận không có chỗ phát tiết. Hai người đó mua nhiều thế có phải hơi quá đáng không? Đều dùng tiền của lão phu nhân, dựa vào cái gì các nàng lấy nhiều? Sở Cẩm Dao trộm giật nhẹ tay áo Sở Cẩm Nhàn. Sau đó, Sở Cẩm Nhàn nhẹ nhàng đè lên tay nàng, lạnh nhạt nhìn Diêm thị nói: "Nhị thẩm không cần gấp. Đây là đồ ta tặng Ngũ muội, tiền điền vào sổ của ta." Diêm thị không phản đối, hết nhìn trâm vàng, kẹp vàng lại đến đôi cài bạc và ngọc trai trước mặt Sở Cẩm Dao, nói với giọng điệu kỳ quái: "Đại tiểu thư quả nhiên là người lớn lên bên cạnh lão phu nhân. Tài sản có được khiến cho người khác vô cùng hâm mộ." Sở Cẩm Nhàn chẳng thèm để tâm đến Diêm thị, quay qua nói với Sở Cẩm Dao: "Muội thích gì thì chọn đi, không cần quan tâm chuyện khác." Sở Cẩm Dao nghẹn họng mãi mới nói được một câu: "Cảm ơn tỷ tỷ." Nàng cảm kích lòng tốt của Sở Cẩm Nhàn, cũng đau lòng thay mình lấy trứng chọi đá. Động tĩnh nơi này không tránh được việc kinh động đến người khác. Sở Cẩm Nhàn nói gì, mọi người nghe thấy hết. Các nàng hâm mộ, ghen tị nhưng đành chịu. Sở Cẩm Nhàn được lão phu nhân coi trọng, từ nhỏ chi phí ăn mặc chi tiêu luôn là tốt nhất, chỗ đồ cưới công khai đã hơn sáu ngàn lượng, còn chẳng biết bà cho riêng bao nhiêu nữa. Sở Cẩm Nhàn gia tài có thừa. Nếu nàng ấy đã muốn Sở Cẩm Dao vui vẻ tiêu tiền thì chút tiền kia chẳng đáng để vào mắt. Nghe Sở Cẩm Nhàn nói, Triệu thị thấy hơi mất mặt liền kéo Sở Cẩm Diệu tới: "Ta quên mất Cẩm Dao còn thiếu trang sức đấy. Nhân dịp hôm nay ra ngoài, vậy mua luôn đi." Triệu thị tính để bản thân bỏ tiền. Dù sao bà cũng là mẫu thân, sao có thể để trưởng nữ bỏ tiền túi? Bà quét mắt nhìn mấy món đồ trên bàn, nhăn mày nói: "Định mua mấy thứ này cùng lúc sao? Đi làm khách nơi khác thường xuyên đổi áo mới cũng thôi đi, nhưng đồ trang sức không cần thiết. Nếu lần nào cũng dùng đồ trang sức mới, khéo người ta lại chê cười." "Ngày sau còn dài, trù tính thêm cho muội ấy có gì đâu ạ." Sở Cẩm Nhàn thản nhiên nói rồi ra lệnh cho tiểu nhị: "Gói hết mấy thứ này vào." Trước mặt nhiều người, Triệu thị không tiện nói thêm, đành bảo: "Con vẫn còn là cô nương, phải trữ đồ cưới cho bản thân, mấy thứ này tính cho ta đi." Sở Cẩm Nhàn đẩy tay Triệu thị, nói: "Mẫu thân, con sắp lấy chồng rồi. Cẩm Dao lại vừa về. Thân là tỷ tỷ, con chẳng còn nhiều thời gian bên muội ấy, đành dùng chút vật ngoài thân để bồi thường. Đây là tấm lòng của con. Nếu mẫu thân cũng muốn bồi thường thì đó là chuyện khác." Sở Cẩm Dao nghe xong, âm thầm cau mày, bỗng phát giác ra tỷ tỷ mình rất lợi hại. Quả nhiên, Triệu thị lúng túng: "Được rồi, ta không tranh với con nữa. Ta mới thấy bộ đá quý không tệ lắm, vừa hay Cẩm Dao không có. Ta tặng cho nó vậy." Sở Cẩm Nhàn đã nói vậy, Triệu thị không tiện cản tiếp nhưng cũng không thể không tỏ vẻ gì. Bà đường đường là Hầu phu nhân, sao có thể để trưởng nữ Sở Cẩm Nhàn qua mặt được? Thế nên, bà đành tặng cho Sở Cẩm Dao một bộ trang sức đắt tiền hơn để ép xuống. Sở Cẩm Diệu nghe tặng đá quý mà lòng kinh hãi. Nàng ta không có mấy trang sức bằng đá quý, mà lần nào mua cũng phải tốn mấy năm tích góp! Dựa vào cái gì Sở Cẩm Dao có thể được trọn bộ đá quý trong một lần? Nàng ta khó chịu nhìn Sở Cẩm Dao. Còn người ngốc như nàng bỗng chiếm được tiện nghi, lập tức cúi đầu không nói lời nào, để mặc Sở Cẩm Nhàn với Triệu thị sắp xếp. Sở Cẩm Diệu trừng Sở Cẩm Dao không thu được kết quả, càng nghĩ càng giận, vì thế níu tay áo Triệu thị: "Mẫu thân..." Mặc dù Triệu thị là Hầu phu nhân nhưng không thể cùng lúc mua hai bộ đá quý. Sở Cẩm Diệu làm trò trước mặt nhiều người vậy, ai lại không hiểu chứ. Triệu thị hơi xấu hổ, lần đầu sinh ra cảm giác nàng ta chỉ nghĩ cho bản thân, không hiểu chuyện. Suy nghĩ đó lướt qua vài giây trong đầu rồi Triệu thị lại không đành lòng khi bắt gặp ánh mắt điềm đạm đáng yêu của Sở Cẩm Diệu, nói: "Ta vừa thấy một cặp lược khảm vàng hình bươm bướm khá đẹp. Nếu con thích thì mua đi." Sở Cẩm Diệu không vui. Lược khảm vàng hình bướm bướm sao so được với đá quý? Kém quá nhiều rồi! Nhưng trước mặt mọi người, dù không tình nguyện nàng ta cũng phải nói: "Tạ ơn mẫu thân." Cuối cùng, Sở Cẩm Dao nhìn túi lớn túi nhỏ trên xe mình, cảm thán không ngừng. Có tiền thật tốt! Những thứ này đều mua bằng tiền của mẫu thân và tỷ tỷ. Nàng bao giờ mới có thể có nhiều tiền như vậy đây? Sở Cẩm Dao suy nghĩ một hồi liền quyết định không lấy bản thân ra so sánh. Toàn bộ tài sản của nàng chỉ có nửa cuộn gấm Vân Nam và ba mươi lượng bạc. Nàng thường để dành hai lượng tiền tiêu hàng tháng nhưng tiết kiệm chả được bao nhiêu. Nỗi bi thương của nàng không thốt được thành lời. Lần này ra cửa, mặc dù có đoạn nhạc đệm nhỏ nhưng nhóm nữ quyến đều mua được trang sức mà lòng mong muốn. Người nào người nấy đều hết sức vui mừng. Sở Cẩm Dao theo mọi người ra cửa. Triệu thị với Diêm thị cùng lúc ra thì gặp phu nhân quan phủ, thân thiết nắm tay nhau nói chuyện. Sở Cẩm Dao nhàm chán đứng chung với các tỷ muội, nghe người lớn nói chuyện. Ánh mắt nàng tùy ý lướt khắp nơi, phát hiện bên cạnh Trân Bảo các có cửa hàng gấm vóc mới mở.