Sở Cẩm Dao vừa xuống đã quay đầu ngắm phố phường. Con phố này bán đủ các loại gấm vóc, vàng bạc, ngọc thạch, quanh đi quẩn lại không sang cũng quý. Đây là thường thấy xe ngựa của quan lại và quý tộc. Sở Cẩm Dao coi như đã được mở rộng tầm mắt. Nàng chưa bao giờ thấy phố buôn bán rộng lớn như vậy đâu! Nó trông khí phách hơn biết bao so với cái thị trấn trong lời Tô phụ với Tô Thịnh!
Nhìn dáng vẻ Sở Cẩm Dao, Tần Nghi nhịn không được thấp giọng nói: "Phố buôn bán bình thường thôi mà, nàng có nhất thiết phải thế không? Nếu nàng thích, phải ngắm phố buôn bán ở kinh thành."
Đôi mắt Sở Cẩm Dao trong veo, nàng lén hỏi Tần Nghi: "Kinh thành rộng hơn cả Thái Nguyên sao?"
Tần Nghi cười nhẹ: "Thái Nguyên sao so được với kinh thành."
Sở Cẩm Dao âm thầm để lộ sự tán thưởng. Thái Nguyên thế này đã khiến nàng mở rộng tầm mắt, mà kinh thành còn hơn thế nữa thì không biết đến mức độ nào đây? Sau một hồi mặc sức tưởng tượng, nàng nhụt chí nói: "Đáng tiếc, ta vô duyên với kinh thành. Chỉ có thể tưởng tượng ra thôi."
"Sao lại thế?" Tần Nghi nói: "Nàng muốn đi cũng đơn giản mà?"
Sở Cẩm Dao nhẹ nhàng lắc đầu: "Một cô nương như ta bình thường ra cửa đã khó, huống hồ là vào kinh thành? Cho dù lập gia đình, ta cũng không muốn đi đến chỗ xa như vậy. Kinh thành to lớn đến mấy chẳng liên quan gì đến ta. Nhà ta ở Thái Nguyên, ta không muốn cách cha mẹ quá xa."
Tần Nghi im lặng, lần nữa cảm nhận được sự khác nhau giữa mình và Sở Cẩm Dao.
"Tiểu thư!" Giọng Sơn Trà vang lên phía sau. Nàng ta nâng váy, vội vàng chạy xuống bậc thang, đi đến bên cạnh Sở Cẩm Dao, nén giận nói: "Sao tiểu thư lại một mình trốn ở đây? Ta cứ tưởng tiểu thư đã cùng Tứ tiểu thư và mọi người đi vào rồi chứ. Ai ngờ lại để ta đi tìm, còn bị Đại tiểu thư mắng. Sao người cứ chạy loạn thế?"
Lời vừa nói ra, Tần Nghi sa sầm mặt, suýt nữa thì khiển trách tì nữ vô lễ. Ai cho nàng ta lá gan nói chuyện với Sở Cẩm Dao như vậy? Sở Cẩm Dao mơ hồ cảm nhận được Tần Nghi đang nóng nảy, đành nhẹ nhàng đặt tay lên ngọc bội, nói với Sơn Trà: "Ta đã biết. Tỷ tỷ đang chờ ta bên trong sao?"
"Dạ." Sơn Trà bị Sở Cẩm Nhàn mắng khiến lòng sinh bất bình, định nói thêm lại thấy Sở Cẩm Dao đi lướt qua mình, vào thẳng bên trong.
Sở Cẩm Dao không thèm nhìn càng khiến Sơn Trà bực mình. Nhưng tốt xấu gì nàng ta cũng biết thân biết phận, trong quán lại có nhiều chủ tử, tùy tay đều có thể bóp chết nàng ta nên không dám tiếp tục nháo với Ngũ tiểu thư. Sơn Trà đành nén cơn giận, bĩu môi đi theo sau Sở Cẩm Dao, lầm lì vào lại trong quán.
Sở Cẩm Nhàn chờ ở cửa, thấy Sở Cẩm Dao vào mới thở phào nhẹ nhõm, cau mày nói: "Nha hoàn bên muội làm sao thế? Nhóm các nàng nhiều người như vậy đi theo mỗi mình muội mà còn để muội lạc mất?"
"Đại tỷ, đừng nói nữa." Sở Cẩm Dao kéo nhẹ tay Sở Cẩm Nhàn, nói: "Tỷ muội chúng ta khó có dịp đi ra ngoài, ngươi không nên vì việc này mà tức giận. Đợi sau đó về nhà, ta sẽ quản giáo lại các nàng."
Sở Cẩm Nhàn quan sát Sơn Trà đang đảo loạn mắt nhìn rồi nhìn sang phía Sở Cẩm Diệu nhắm mắt theo đuôi Triệu thị, phía sau là Tôn ma ma. Đây chẳng phải là muốn Sở Cẩm Dao khó xử sao?. Nhưng nàng không có khả năng giúp Sở Cẩm Dao nhiều. Cách sinh tồn ở hậu trạch, Sở Cẩm Dao phải tự mình học hỏi.
Sở Cẩm Nhàn thở dài, không nói thêm nữa. Còn Sở Cẩm Dao thầm cảm thán trong lòng, vậy mới giống người thân chứ! Sở Cẩm Nhàn thấy nàng chưa đến, gặp mặt câu đầu tiên là hỏi nàng có sao không, câu hai răn dạy nha hoàn của nàng thất trách. Nếu đổi lại là Triệu thị, chỉ biết cau mày nói: "Sao ngươi cứ chạy loạn thế? Này còn thể thống gì?"
Hình như, Triệu thị vẫn còn thành kiến với nàng. Bà ấy hi vọng con gái mình ra khỏi cửa là tiểu thư khuê các khéo léo, không cần quan tâm đến việc các nàng gặp chuyện gì. Sở Cẩm Dao thở dài. Có lẽ, Triệu thị chỉ cần Sở Cẩm Diệu yếu đuối, biết ăn nói, có dáng vẻ tiểu thư bà cần, chứ không phải con gái ruột nửa đường đưa về như nàng.
Sở Cẩm Nhàn đã đính hôn nên không thể ra khỏi nhà, nhưng lần này lại yêu cầu được đi cùng rất mãnh liệt. Nhìn dáng vẻ thân thiết của Triệu thị với Sở Cẩm Diệu, nàng thầm nghĩ mình đoán không sai. Trong mắt Triệu thị chỉ có Sở Cẩm Diệu, hoàn toàn không nhớ bà còn một cô con gái cần chăm sóc. Sở Cẩm Dao trở về đã lâu mà Triệu thị không chịu thích ứng. Hôm nay, nếu Sở Cẩm Nhàn không đến, Sở Cẩm Dao sẽ bị tụt về sau. Các cô nương khác đều có mẫu thân đưa đi xem trang sức, đến lúc đó, chẳng biết muội ấy sẽ xấu hổ đến mức nào.
Đối với Triệu thị, Sở Cẩm Nhàn nảy sinh cảm giác rèn sắt không thành thép.
Tiểu nhị Trân Bảo các trông thấy hai cô nương đứng trong sảnh, một người dịu dàng như ánh trăng, người kia rạng rỡ như mặt trời, nhanh nhẹn chạy đến chào hỏi: "Hai vị cô nương, các ngươi muốn xem cái gì?"
Tiểu nhị đương nhiên biết đây là khách quý đến từ Trường Hưng Hầu phủ. Quan sát từ quần áo đến dung mạo đã chắc chắn hơn nửa họ là tiểu thư dòng chính. Tuy không biết vì sao hai cô nương lại đứng đây nhưng không quan trọng, biết họ là khách hàng là đủ!
Sở Cẩm Nhàn thôi nghĩ đến mấy chuyện buồn bực, lôi kéo Sở Cẩm Dao đi: "Muội không nhiều trang sức, thừa dịp này, một lần mua đủ hết đi!" Nói xong, nàng quay đầu thản nhiên phân phó tiểu nhị: "Ngươi lấy cho ta mấy bộ trang sức đến đây, khỏi cần phân loại. Trâm cài, vòng cổ lấy hết, chúng ta tự xem."
Tiểu nhị nghe mà lòng nở hoa, dứt khoát đáp: "A... vâng."
Tiểu nhị có tâm lấy lòng khách hàng, cầm rất nhiều trang sức tinh xảo đến. Một người tiếp một người giới thiệu. Sở Cẩm Nhàn bình tĩnh cầm hộp trang sức ngắm nghía, tùy tiện hỏi hai câu và bảo: "Bọc mấy món này lại đi."