Chương 34

Ngọc Bội Thái Tử Gia

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa 13-11-2025 22:49:28

Sở Cảm Diệu tránh đám người, tự mình đi ra ngoài. Nàng ta đứng ở hành lang Hầu phủ khoanh tay, ngẩng đầu ngắm ngói lam bên trên. Phía sau, các cô nương Sở gia không ngừng nói cười, Sở Cẩm Diệu nghe liền không thể khống chế bản thân, kéo chặt áo choàng trên người. Từng. Nàng ta đã từng góp tiếng cười trong đám người kia. Nhưng hiện tại, tổ mẫu trong kia đâu phải tổ mẫu của nàng ta, tỷ muội cũng chẳng phải. Cuối cùng, nàng ta không gượng dậy nổi nữa, chẳng cùng các tiểu thư trong hầu phủ đấu võ mồm hay thường ra lệnh cho hạ nhân. Hơn nữa, tổ mẫu còn giữ khoảng cách với nàng ta. Mà tất cả, đều vì Sở Cẩm Dao. Sở Cẩm Diệu không nhịn được mà nghĩ, sao Sở Cẩm Dao lại về đây? Rõ ràng nàng ta mới là người lớn lên ở hầu phủ, có danh hào tiểu thư, tất cả tỷ muội Sở gia vốn là của nàng ta! Mà giờ đây, một Sở Cẩm Dao đột ngột nhảy ra, nói mười ba năm trước đều là sai lầm. Sở Cẩm Diệu cam tâm chấp nhận thế nào được? Sở Cẩm Diệu đứng thêm lúc, đến khi thật sự không chịu nổi tiếng cười trong phòng mới sầm mặt rời đi. Thôi! Nếu người Sở gia không nhận nàng ta, nàng ta cũng chẳng sáp lại nữa! Giờ nàng ta đã mười ba, rất nhanh sẽ phải tìm mối hôn. Đến lúc đó, Sở Cẩm Diệu sẽ tìm cho mình một người chồng có gia thế cao quý, để mình gả đi được nở mày nở mặt, có cuộc sống tạm ổn. Sau đó, sẽ khiến cho mấy người Sở gia hối hận xanh ruột. Bên trong Vinh Ninh Đường, lão phu nhân cười đùa cùng đám cháu được lúc, bỗng có nha hoàn quan sát xung quanh, nói: "Tứ tiểu thư đâu rồi? Nãy tiểu thư còn ở đây mà." Bầu không khí trong phòng thoáng trở nên căng thẳng. Nụ cười của lão phu nhân dần biến mất. Bà đưa tay mân mê phật châu, không nói lời nào. Sở Cẩm Nhàn ngồi ngay ngắn cạnh, làm như không nghe thấy. Nhị tiểu thư trước sau đóng vai người vô hình, Tam tiểu thư thì lật mặt khinh thường hừ một tiếng. Vị trí Sở Cẩm Dao rất nhạy cảm. Nàng sớm đã phát hiện Sở Cẩm Diệu đi mất, nhưng không nói gì. Giờ có người hỏi đến nàng cũng không đáp. Cuối cùng, vẫn là Lục tiểu thư phòng tam nói nói: "Trong phòng hơi nóng, Tứ tỷ ra bên ngoài cho thoáng ạ." Triệu thị sốt ruột: "Sức khỏe con bé không tốt, ở nơi đông người dễ hô hấp khó khăn. Nương à, con ra ngoài tìm con bé nhé?" Lão phu nhân thản nhiên mở miệng: "Nếu nó đã đi ra ngoài cho thoáng, vậy cứ để nó chậm rãi mà đi đi. Lát sau nó sẽ trở về thôi." Không tìm sao? Triệu thị sốt ruột vô cùng, nhưng không dám trái lời lão phu nhân, đành không tình nguyện cúi đầu đáp: "Vâng." Diêm thị liếc mắt nhìn Triệu thị, cười thầm. Quả nhiên, mấy ngày sau, Hoài Lăng Vương phủ gửi thiệp mời đến Trường Hưng Hầu phủ. Thiệp mời của vương phủ thể hiện rõ sự đoan trang, cao quý. Thậm chí, rìa bốn phía còn dùng giấy tráng kim ép thành hoa văn. Diêm thị cầm thiệp, tấm tắc khen ngợi: "Không hổ là vương phủ! Vung tay cả số tiền lớn. Cái khác cần nhiều thì thôi đi, đến cả thiệp mời cũng vậy nữa. Dùng vàng thật để trang trí! Ôi chao, thật sự là..." Triệu thị thấy Diêm thị quá mất mặt, quay sang chỗ khác không nhìn nữa. Hôm nay, mọi người diện đồ mới mua đến chỗ lão phu nhân góp mặt, đợi người đến đông đủ sẽ cùng nhau lên đường. Tuy lời Diêm thị hơi sỗ sàng nhưng mấy tiểu thư ở đó nghe phát hiểu ngay. Giữa Hoài Lăng vương phủ và Trường Hưng Hầu phủ phải để ý kỹ chi tiết mới thấy sự chênh lệch. Trường Hưng hầu phủ phát thiệp mời sao dùng lá tráng kim trang trí được. Còn Hoài Lăng vương phủ thì chẳng thèm để tâm cái đó. Trường Hưng Hầu phủ có tiêu xài phung phí đến mấy cũng không tới được mức kia. Chỉ có hoàng thất mới đủ tư cách dùng vàng bạc trang trí. Người đã đông đủ. Sở Cẩm Dao thỉnh an mẫu thân sang lão phu nhân. Sau khi được lão phu nhân cho phép, mới cùng huynh đệ lên xe ngựa, chậm rãi chạy về phía đường lớn. Đây là lần đầu tiên Sở Cẩm Dao đi chợ. Vốn nàng ở Tô gia không có tư cách theo phụ thân lên trấn họp chợ. Sau lại bất ngờ bị Trường Hưng Hầu mang đi, một đường ngồi ngựa về Trường Hưng Hầu phủ, chưa kịp nhìn rõ Thái Nguyên trông như nào. Và cuối cùng thì nàng đã được ra ngoài, ôm tâm trạng hưng phấn suốt đoạn đường đi, không kìm chế được muốn vén rèm xem thử bên ngoài. Nhưng Sở Cẩm Dao cuối cùng lại không dám. Nàng ngồi chung xe ngựa với Sở Cẩm Nhàn, Triệu thị cùng Sở Cẩm Diệu ngồi ở một xe khác. Dù xe ngựa lắc lư liên tục nhưng nàng ấy vẫn ngồi rất đoan trang. Cho dù Sở Cẩm Nhàn không nhìn về phía cô, nhưng Sở Cẩm Dao biết, nàng ấy cũng không cho nàng làm chuyện mất thể diện như vén rèm lên. Sở Cẩm Nhàn nhìn ra được Sở Cẩm Dao kích động không thể ngồi yên. Thật ra chẳng cần nhìn, Sở Cẩm Dao cũng biểu hiện rõ ra bên ngoài. Sở Cẩm Nhàn vừa bất đắc dĩ lại đau lòng, khẽ nói với nàng: "Trên đường nhiều người phức tạp, để người khác thấy mặt chúng ta thì không ổn. Đợi đến Trân Bảo Các, muội có thể thoải mái ngắm nhìn." Sở Cẩm Dao ngỡ ngàng mất mấy giây mới hiểu Sở Cẩm Nhàn đang an ủi mình, đáp lại với cảm giác được yêu thương mà lo sợ: "Ta hiểu rồi. Cảm ơn tỷ tỷ." Sở Cẩm Nhàn nói không sai. Xe ngựa của hầu phủ đi thêm lát đã rẽ vào ngõ nhỏ. Náo nhiệt bên ngoài dần xa, đến mặt đường đi cũng bằng phẳng hơn nhiều, không hề bị xóc nảy. Sở Cẩm Dao kiên nhẫn đợi thêm một lúc thì xe ngựa dừng. Sau đó, ngoài xe vang lên tiếng của nha hoàn: "Đại tiểu thư, Ngũ tiểu thư, đã đến Trân Bảo các ạ. Để nô tỳ dìu người xuống." Sở Cẩm Nhàn và Sở Cẩm Dao lần lượt được nha hoàn đỡ ra, chậm rãi xuống xe ngựa. Thật ra, từ nhỏ nàng đã hiếu động. Khoảng cách từ thùng xe đến mặt đất, nàng có thể nhảy xuống một cách nhẹ nhàng. Nhưng nàng không thể làm trò trước mặt nhiều người như vậy.