Trường Hưng Hầu nghe xong, hơi thu nụ cười lại, vấn đề này ông vẫn đang suy nghĩ. Trường Hưng Hầu vốn không định nói với nữ quyến, nhưng Sở Cẩm Dao bây giờ có thân phận khác trong mắt ông, nên mới phá lệ rằng: "Nguyên nhân chính phụ thân chưa rõ, vi phụ tính đưa bái thiếp cho Thang công công, không biết ngài ấy có chịu tiếp kiến không. Nếu ông ấy đồng ý, có lẽ còn hỏi được một vài thứ."
Quan, huân quý trong triều thấy công công đều cung kính trước sau, miễn bàn công công đắc lực bên người thái tử, càng phải đối đãi lấy lễ hơn. Sở Cẩm Dao nghe phụ thân nói, thấy ông e sợ Thang công công, mà nàng không khách khí nhìn thẳng ông ta...
Sở Cẩm Dao yên lặng lướt qua chuyện này, không muốn nói chuyện này cho Trường Hưng Hầu. Nếu Thang công công khi ấy không cáu giận, thì sau này sẽ không oán trách. Cho dù ông ta chỉ là một hoạn quan, vẫn có thân phận khá uy tín, sẽ không làm khó một tiểu thư nhỏ nhoi như nàng.
Triệu phu nhân và Sở Cẩm Diệu nghe chuyện Trường Hưng Hầu muốn bái phỏng Thang công công, thì hết hứng thú với những chuyện khác. Sở Cẩm Dao còn muốn hỏi lại thôi, dù sao nàng vẫn là một cô nương chưa chồng, không thể hỏi phụ thân quá nhiều chuyện trong triều.
Đến khi Sở Cẩm Dao rời khỏi phòng, vẫn đang suy nghĩ đến việc Trường Hưng Hầu nhờ mấy câu tả của nàng đã nhận ra Thang công công. Từ đó có thể thấy vị này khá nổi tiếng. Một nhân vật lớn như vậy, vì sao lại bất ngờ xuất hiện ở Thái Nguyên? Chuyện hôm qua họ làm, dường như rất nôn nóng.
Sở Cẩm Dao trên đường luôn tự hỏi chuyện này, theo thói quen mà hỏi Tần Nghi. Xong mới nhớ ra Tần Nghi không còn nữa.
Hắn đã đi rồi.
***
Trong một phòng lớn, sâu trong rèm trên giường lớn, có một nam nhân trẻ tuổi, gương mặt trắng tái, đang yên lặng ngủ trên gối mềm vàng.
Lông mi của hắn hơi rung. Một lát sau, hắn chầm chậm mở mắt.
Tần Nghi chỉ hơi động đậy, tiểu thái giám bên người đã phát hiện ngay. Gã lảo đảo chạy vào, nhìn người đến thì hai mắt trừng lớn, phịch một tiếng quỳ trên đất.
"Thái tử gia, người tỉnh rồi!"
Tần Nghi nhổm người dậy, lấy tay đỡ đầu, nhíu mày chịu đựng cơn choáng váng. Chờ cơn váng đầu đi qua, hắn cảm thấy bản thân ấm áp hơn hẳn, tay có thể chạm được vào đồ vật. Trong lúc nhất thời có chút không thích ứng
Hắn thế này là, quay về rồi sao?
Tần Nghi sững sờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ cao ngạo, một thái tử luôn nắm chắc phần thắng. Tần Nghi gượng đỡ cơ thể mình, chậm rãi ngồi dậy. Tiểu thái giám thấy vậy vội vàng chạy đến giúp đỡ.
"Gia, ngài cảm thấy thế nào?"
Tần Nghi cảm nhận được thân thể mình cực kỳ suy yếu. Hắn rời thân thể quá lâu. Tuy hắn không có cảm giác gì nhưng thân thể đã hôn mê hơn hai tháng, dù đầy tớ tỉ mỉ chăm sóc, thân thể cũng không tránh được gầy đi và suy yếu.
Tần Nghi khó khăn ngồi dậy, lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói: "Bây giờ là lúc nào rồi?"
Hắn mở miệng mới biết giọng mình rất khàn. Bên trong hành cung càng ngày càng nhiều nô tài bị kinh ngạc đến hoảng loạn. Giờ họ đang chắp tay đứng ở gian bên ngoài. Nghe thái tử nói chuyện, lập tức có một hàng cung nữ nối đuôi nhau đi vào, đổi trà nóng cho Tần Nghi.
Tần Nghi dùng trà nhuận giọng mới thấy dễ chịu hơn chút. Tiểu Lâm Tử ân cần đặt gối dựa ra phía sau Tần Nghi, nhận lại trà đưa cho cung nữ phía sau, đáp lại với câu trả lời thỏa đáng: "Điện hạ đã tỉnh. Hôm nay ngày mười chín tháng ba, giờ Tuất."
"Mười chín tháng ba..." Tần Nghi lẩm bẩm: "Vậy mà đã một ngày một đêm."
Tiểu Lâm Tử nghe không hiểu, cẩn thận hỏi lại: "Gia, cái gì một ngày một đêm?"
Ý Tần Nghi là từ lúc hắn theo Sở Cẩm Dao ra ngoài rồi mất đi ý thức đến lúc tỉnh lại đã một ngày một đêm.
Hắn nhớ rõ hôm mười tám tháng ba, nữ quyến của Trường Hưng Hầu phủ phải ra ngoài mua trang sức mới. Hắn cùng Sở Cẩm Dao đi ra cửa. Trên đường có người phóng ngựa nhanh, đứa ngốc Sở Cẩm Dao kia bổ nhào về phía trước, còn bị giá gỗ rơi trúng.
Khoảnh khắc nhìn thấy giá gỗ lớn chuẩn bị sập xuống, hắn lập tức muốn chạy về phía Sở Cẩm Dao. Tình huống lúc ấy quá khiếp người, hắn chỉ muốn kéo Sở Cẩm Dao tránh ra ngay. Nhưng rồi hắn phát hiện, mình không cách nào rời khỏi ngọc bội. Vì vậy, Tần Nghi đành trơ mắt nhìn giá gỗ đập vào người Sở Cẩm Dao, tạo vết thương lớn trên tay nàng.
Hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là cảnh máu trên cổ tay mảnh khảnh của Sở Cẩm Dao chảy xuống. Miệng vết thương ra sao Sở Cẩm Dao không thèm xem mà vừa đứng vững đã đưa tay sờ ngọc bội. Tần Nghi thấy máu nàng dính vào ngọc bội, hóa thành sợi chỉ đỏ. Ngay sau đó, hồn phách hắn bị tác động mạnh. Tiếp nữa, hắn rơi vào bóng tối, mất ý thức.
Tần Nghi cử động tay, tìm thứ gì đó trên đầu giường. Tiểu Lâm Tử thấy vậy, vội vàng xoay người nói: "Thái tử gia, ngài muốn tìm gì ạ? Cứ nói với nô tài là được, ngài không cần tự tay tìm đâu!"
Nhưng Tần Nghi không quan tâm đến cậu. Rất nhanh, Tần Nghi đã tìm thấy vật mà mình muốn tìm. Đầu ngón tay hơi dùng sức, lôi vật kia ra.
Khối ngọc bội trong tay sáng trong, ở giữa có sợi tơ đỏ lơ lửng, tựa như vết máu hắn nhìn thấy trong khoảnh khắc ấy. Dưới ngọc bội còn có tua rua màu vàng, vừa nhìn đã biết không phải phàm vật.
Tiểu Lâm Tử thấy Tần Nghi tìm ngọc bội mà kế hậu nương nương ban thưởng rồi ngắm mãi, chẳng biết suy nghĩ gì. Cậu không dám cắt ngang, im lặng cúi đầu đứng một bên, chờ Tần Nghi lên tiếng.
Nhìn đủ rồi, Tần Nghi lẩm bẩm gì đó như đang giễu cợt: "Biết ngay mà. Sớm biết như vậy, cần gì phải hoảng loạn."
Cuối cùng, Tiểu Lâm Tử khẳng định, từ khi thái tử gia tỉnh lại, cậu nghe không hiểu bất cứ câu nói nào. Cậu không dám không đáp nhưng thật sự không biết gì, đành pha trò theo: "Trí nhớ của thái tử gia thật tốt! Thái tử gia anh minh!"