"Ông nội tôi bệnh nặng, đi cũng nhanh."
Nguyên Bá vội nhẹ giọng an ủi cây bút lông đang cáu kỉnh trước mặt. Ban đầu, cô định đưa tay xoa xoa đầu bút, nhưng nghĩ đến việc có thể khiến nó nổi giận, cô đành kiềm chế.
"Lúc đó tôi còn đang đi học, chưa mở nông trại này, khiến ông phải đợi lâu rồi!"
"Xin lỗi nhé!"
Tiêu Dao: "..."
Có lẽ chưa từng được ai nói chuyện dịu dàng như vậy bao giờ, Tiêu Dao nghe Nguyên Bá giải thích xong thì nét mặt dịu đi thấy rõ.
Nhìn cô thêm một chút, bỗng dưng cảm thấy càng nhìn càng thấy thuận mắt.
Đặc biệt là lúm đồng tiền khi cô cười, nhìn là biết tính tình chắc chắn rất tốt.
"Thôi bỏ đi, dù sao từ nay về sau, cô chính là chủ nhân của tôi rồi!" Tiêu Dao lắc lư thân bút, đầu bút lông trắng muốt khẽ đong đưa như mái tóc dài mềm mại.
"Ông có mấy hình dạng vậy?" Nguyên Bá đột nhiên tò mò.
"Bùa chú, bút lông và bầu hồ lô."
Ba hình dạng này đều là những thứ mà Nguyên Bá thường thấy ông nội thích dùng, quả là phong cách của ông.
"Vậy... ông có chức năng gì đặc biệt không?"
Dù sao đây cũng là một hệ thống quản gia mà ông nội cô đã dốc toàn bộ tài sản để mua, chắc chắn phải có công dụng ghê gớm lắm.
Những lời tiếp theo của Tiêu Dao đã chứng minh suy đoán của Nguyên Bá.
Hệ thống quản gia này sau khi liên kết với chủ nhân có thể giúp quản lý không gian, giống như một cuốn bách khoa toàn thư vạn năng vậy.
Có vấn đề gì, không cần tự mò mẫm, chỉ cần hỏi hệ thống là được.
Tất nhiên... mua hệ thống này cũng tốn một lượng "Thiên Đào Tệ" khủng khiếp.
Và đặc biệt, sau khi Tiêu Dao được mua về, nó còn được cài đặt thêm một nhiệm vụ vô cùng quan trọng.
Đồng hành!
Tuổi của Tiêu Dao được đặt là một ông lão trăm tuổi, là một hệ thống có cảm xúc của con người.
Nó biết cáu kỉnh, biết mềm lòng, nếu gắn bó lâu dài còn có thể sinh ra tình cảm với chủ nhân.
Nghe mỗi câu, trái tim Nguyên Bá lại mềm đi một chút.
Từng điều một đều là do ông nội cô cẩn thận thiết lập, dùng tất cả những gì ông có để lại cho cô một người bạn đồng hành.
Hay nói đúng hơn... ông muốn để lại cho cô một người thân ở lại bên cạnh?
Có lẽ, sau khi mua Tiêu Dao, ông nội cô không hề trò chuyện với nó, là vì ông không muốn bản thân nảy sinh tình cảm, để rồi lại khiến cô khó xử.
"Không hiểu sao ông già đó lại thiết lập tôi thành một ông lão nữa?"
Tiêu Dao nghĩ mãi không vẫn không hiểu nổi.
Nhưng Nguyên Bá thì hiểu.
Cô nhìn cây bút lông đang lơ lửng, cuối cùng vẫn giơ tay chạm vào đầu bút, cảm giác mềm mại như mái tóc suôn mượt.
Cô không nói gì thêm, lặng lẽ để mặc cơn gió trong không gian thổi qua.
Sau một lúc lâu im lặng, cô nhìn ra cánh đồng cỏ mênh mông vô tận, khẽ lẩm bẩm:
"Giờ phải bắt đầu từ đâu đây ta... ?"
Tiêu Dao: "..."
"Ông già để lại cho cô đấy!"
Tiêu Dao cứ thế nhìn chằm chằm Nguyên Bá, giọng cô vừa dứt thì từ thân bút bỗng nhiên rơi ra mấy cái túi nhựa màu đỏ.
Chỉ cần liếc thấy màu đỏ, Nguyên Bá lập tức biết ngay đây là "kiệt tác" của Nguyên Ngẫu Sinh.
Hai ông cháu nhà này... đúng là có một tình yêu mãnh liệt với túi ni lông đỏ mà!
Cô cúi xuống nhặt hai gói đồ lên, rồi thoải mái ngồi xếp bằng, chậm rãi mở ra xem.
Tiêu Dao có vẻ cũng rất tò mò, bay vòng vòng trên không hai lượt rồi nhẹ nhàng đáp xuống vai trái Nguyên Bá.
Thấy cô không phản đối, nó an tâm cúi đầu bút xuống nhìn vào bên trong túi.
Trong túi toàn là mấy gói nhỏ nhỏ, Nguyên Bá đổ hết ra, phát hiện tất cả đều được bọc trong giấy báo.
Cô tùy ý nhặt lên một gói, phát hiện trên đó có ghi tên:
[Hạt giống Nghi Thường Huyền Quả. ]
Món yêu thích nhất của nữ tu sĩ giới tu chân. Luyện đan từ loại quả này có thể giúp dung mạo lột xác hoàn toàn, đẹp đến mức tựa như khoác lên mình lớp lụa Nghi Thường thần tiên.
"Uầy? Lại có món lời thế này à?"
Biết đâu trồng thử xem sao, có khi mình cũng được thơm lây?
Nguyên Bá tiếp tục xem xét từng gói một, phát hiện đa số là hạt giống các loại thực vật mà cô chưa từng nghe qua.
Lướt nhanh qua loạt tên kỳ lạ đó, cô nhanh chóng mở túi nhựa còn lại.
Bên trong hóa ra là một cuốn sổ.
Bút tích trên bìa sách rõ ràng là của Nguyên Ngẫu Sinh, Nguyên Bá mở ra xem thử.
Quả nhiên là tài liệu chi tiết về các loại hạt giống này, kèm theo hướng dẫn sử dụng Tiêu Dao.
Đa phần những hạt giống này đến từ giới tu chân và mạt thế, chỉ có một số ít là giống cây được cải tiến từ hành tinh công nghệ cao.
Loại đầu tiên chỉ có thể dùng để giao dịch trong hệ thống Thiên Đào, loại thứ hai thì có thể trồng trong nông trại để sử dụng riêng.
Tất cả những thứ này đều được Nguyên Ngẫu Sinh cẩn thận lựa chọn cho Nguyên Bá, nhằm giúp cô không cảm thấy mông lung khi mới bắt đầu.
Hơn nữa, nông trại này còn có một bí mật mà ông đã tự mình khám phá ra.
Chất lượng sản phẩm của nông trại sẽ phụ thuộc trực tiếp vào cấp độ của chủ nhân. Cấp càng cao, sản phẩm càng chất lượng!
"Cấp độ chủ nhân? Đó là cái gì?" Nguyên Bá lật sang trang tiếp theo, nhưng trong sổ lại không đề cập đến điều này.
Thay vào đó, Tiêu Dao đột nhiên "ồ" lên một tiếng, rồi vẫy vẫy đầu bút, ném ra một cái túi thơm nhỏ bằng bàn tay.
Chiếc túi thơm màu đen lơ lửng giữa không trung, nhẹ nhàng đung đưa.
"Ông già nói đây là cho cô ăn. Ăn xong thì cấp độ cơ thể chắc sẽ được nâng lên." Tiêu Dao thông báo.
Bên trong túi là một viên thuốc màu xanh đen, to cỡ con ngươi mắt, nhìn khô khốc, thậm chí còn thấy cả rễ thảo dược lòi ra ngoài.
Nguyên Bá ngắm nghía một lúc lâu, cuối cùng cắn răng ném luôn vào miệng.
Vị đắng lập tức bùng nổ trong khoang miệng.
Vị đắng tấn công đầu lưỡi trước, sau đó lan tỏa khắp cơ thể, xâm chiếm từng ngóc ngách của ngũ tạng lục phủ.
Cảm giác dòng năng lượng chảy trong cơ thể khiến Nguyên Bá rùng mình, từng tấc da thịt đều cảm nhận rõ rệt!